Đọc Truyện Ma - Tiếng Gọi Oan Trong Đêm Vắng

Tiếng Gọi Oan Trong Đêm Vắng là câu chuyện ma hoàn toàn có thật và không hề xuyên tạc mời các bạn vào xem ngay câu chuyện ma này

Một số người ở những vùng quê đơn sơ hẻo lánh thì ai cũng thường tin rằng chuyện ma quỷ là có thật không phải hư cấu. Có những người kể lại rằng thỉnh thoảng ở những bụi tre ở phía sau hè thường có những tiếng khóc rên rỉ của một ai đó. Trong số những người kể đó thì cô Sáu là người mới ở làng bên sang đế mua nhà ở đây. Căn nhà cô mua phía trước và sau có một khoảng đất trống trồng một bụi tre to cũng cỡ 9 10 năm rồi.Sau khi cô Sáu dọn đến ở đây trong vài tháng đầu thì không có gì bất thường cả, nhưng những tháng gần đây có nhiều sự việc lạ lung xảy ra vào lúc nữa đêm. Cô chỉ sống một mình với lại ở quê như thế này chỉ có nhà giàu có mới có được cái tivi để xem, con những người nghèo như cô Sáu thì làm gì lại có được nên cô thường đi ngủ rất sớm khoảng 9h tối là cô đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Một ngày như mọi ngày cô cũng như thế nhưng lạ thay là hôm đó là ngày thứ sáu cuối tuần khi cô Sáu vừa vào ngủ được khoảng 30 40 phúc thì cô nghe rõ tiếng ai đó đang rên rỉ ở bụi tre sau nhà cô. Cô cũng đã lớn tuổi nên nghĩ là chắc mình bị lãng tai nghe tiếng gió mà tưởng ra là tiếng ai rên ri. Đột nhiên tiếng rên rỉ bắt đầu ngừng hẳn đi tiếp sau đó là một không gian tĩnh mịch của thôn quê từn cơn gió cứ thổi hiu hiu vào người cô Sáu. Cô thấy chẳng có gì xảy ra nên cô tiếp tục nằm xuống và ngủ. Mới vùa nằm xuống chủa gì cả thì cô nghe lại có tiếng nhưng không phài tiếng rên rỉ nữa mà là tiếng khóc thảm mà nghe đâu là giọng của một cô gái thì phải. Cô Sáu nghe thế liền chạy ra phía sau xem là ai mà sau giờ này lại đứng ở sau nhà cô àm khóc, cô mở ra cầm theo cai đèn pin và soi rọi xem, nhưng lạ thay không thấy một ai hết thay vào đó là những cơn gió lạnh đến rung cả người và màn đêm tăm tối ở sau vườn. Cô Sáu lại đâm ra những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu mình. Cô lại vào trong mùng và ngủ cứ nằm thế rồi ngủ từ lúc nào mà chẳng hay biết đến sáng hôm sau khi cô Sáu tỉnh dậy thì nhớ lại chuyện lúc tồi qua. Cô đem chuyện kể lại cho mọi người xung quanh nghe thì mọi người bắt đầu cảm thấy hơi lo sợ cô Sáu thấy thế liền hỏi:

- Có chuyện gì sao mà mọi người sợ thế?

Một bà lão xem ra cũng đã lớn tuổi trả lời:

- Thật ra thì căn nhà cô đang ở lúc trước có 1 gia đình từng sống ở đây nhưng đột nhiên cô con gái của gia đình này mất tích mà mọi người tìm kiếm gần 2 tháng nhưng chưa thấy.

Cô Sáu nghe thế tâm trạng trở nên bắt đầu lo sợ không biết việc gì sẽ xảy ra ở sau vườn nhà cô nữa. Cho đến khi trời tối thì cô cũng như mọi khi là chuẩn bị đi ngủ thì đêm hôm nay lạ hơn những đêm trước là ngủ rất là ngon vừa chợp mắt là ngủ liền không còn nghe tiếng rên rỉ hay nghe thấy tiếng khóc nữa. Và cô Sáu đã mơ thấy điều kì lạ là cô chạy ra vừa mở của ra không phải như lần trước nũa chẳng thấy gì nữa mà lần này cô thấy là một cô gái mái tóc dài xỏa xuống. Nhưng có vẻ nhìn cô đang buồn vì thấy không mặt cô gái úp xuống đất, thấy thế cô Sáu tiến đến gần cô gái hơn thì lúc đó cô gái mở miệng nói:

- Đừng đừng lại gần con, con là ma chứ không phải người.

Cô Sáu vừa nghe dứt câu nói của cô gái thì cô Sáu giật mình không làm gì cả mà đứng nhìn cô gái trân trân ra đó. Sau một tí cô Sáu lấy lại chút ít bình tỉnh và hỏi chuyện cố gái:

- Cô là ai tại sao lại cứ ở đây khóc vào lúc đêm như thế này?

Cô gái trả lời một cách chân thành nhưng đau buồn:

- Dạ con là con gái của chủ căn nhà cô đang ờ .

Cô Sáu lại hỏi tiếp:

- Vậy nếu như cô cũng đã chết rồi thì nên đi đi sao lại ở đây mà cứ khóc vào nữa đêm thế hả?

Cô gái bật khóc trả lời:

- Thật ra con cũng muốn đi nhưng lúc con chết chưa ai tìm thấy xác con mà đem đi an táng nên con phải ở lại đây không thế đi đâu được.

Cô Sáu lại hỏi:

- Thế làm sao cô mới có thể đi khỏi đây được hả cứ nói đi giúp được tui giúp cho?

Cô gái nghe thế trả lời:

- Chỉ cần tìm thấy xác của con đem đi an táng thì con mới có thể đi.

Cô Sáu nói tiếp:

- Ấy thế xác của cô ở đâu sao biết đường mà tìm với lại vì sao cô chết?

Cô gái trả lời:

- Dạ con chết là do lúc đi ra ao sen con vô tình sảy chân mà té xuống ao đúng lúc chẳng có ai đi qua nên con chết ở dưới ao sen. Vì bị sen che lấp hết nên Không ai tìm thấy xác của con.

Cô Sáu nói:

- Ừ thì để mai tui kêu người xuống tìm thử xem.

Cô Sáu vừa nói dứt câu thì cô giật mình dậy và biết là từ nảy đến giờ cô chỉ mơ mà thôi. Nhưng cho dù là giấc mơ nhưng hôm sau cô kể lại mọi chuyện nhờ mọi người xuống dưới ao sen tìm kiếm. Thế là mọi người đến ngay cái ao sen như lời cô Sáu kể các thanh niên trong làng thì xuống ao tìm kiếm. Đã 6 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng vẫn chưa tìm thấy xác mọi người nói với cô Sáu:

- Đó có thể chỉ là mơ thôi cô Sáu à ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy đó thôi.

Chợt mọi người đều nghe:

- Đây này ở chỗ này đã tìm thấy một cái xác theo như thấy là xác nữ.

Mọi người lao tới và kéo cái xác lên bờ thì cô Sáu la lên:

- Đúng rồi bộ đồ này lúc tối qua thôi thấy cô gái đó mặc nè. Mọi người rồi cũng tin liền làm theo lời cô Sáu đem an táng cái xác đó đi. Sau khi an táng cô Sáu cô Sáu có cảm giác rằng cô gái đang cảm ơn mình. Và từ đó hằng đêm cũng chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa và rồi mọi chuyên dần dần quên lãng và không còn ai nhớ đến nữa ngoại trừ cô Sáu

Đọc Truyện Ma - Truyen Ma Có Thật Ở Vĩnh Long

Truyện Ma Có Thật Ở Vĩnh Long là câu chuyện ma hoàn toàn có thật và không hề xuyên tạc mời các bạn vào xem ngay câu chuyện ma này

Vũng Liêm là một huyện đất đai cũng màu mỡ, sông rạch chằng chịt. Người dân ở vùng ven sông Cổ Chiên này phần đông sống bằng nghề trồng vườn cho nên cây trái ở đây cũng rất xum xuê. Phương tiện di chuyển ở đây chủ yếu bằng xuồng, ghe.

Năm 2007, tôi ( sư huynh Thanhhung )có ghé đến vùng đất này để trị bệnh cho một người bạn – anh Nguyễn Thanh Ch. – sống bằng nghề làm vuờn. Anh Ch. bị một chứng bệnh hơi lạ lùng hơn những người khác. Nguyên nhân của căn bệnh này có mang tính chất huyền linh nên tôi xin mạn phép được chia sẻ cùng quý bạn đạo xa gần để cùng nhau tạo dựng con đường tu học.

Năm 2006, vào tiết đông tháng 10, anh Ch. tự nhiên cảm thấy trong tâm thức anh hình như có gì hơi khác khác, lạ thường, anh thích trầm tư mặc tuởng. Lâu ngày như vậy, anh lại phát hiện cứ khoảng chiều về vào lúc 6:30 tối đến 12 giờ đêm bên tai anh thuờng hay nghe mọi nguời nói, có khi không biết tiếng nói từ đâu phát ra. Cứ hết người này nói đến người khác, đàn ông, đàn bà, già trẻ lẫn lộn, nói rất nhiều chuyện. Trong đó có những chuyện anh đã được nghe kể qua nhưng có khác là những người kể chuyện hiện nay chính là những nhân vật trong những câu chuyện đó. Hiện tượng này kéo dài vài tháng và những gì anh nghe vào lần cuối cùng là nguyên nhân khiến anh mang bệnh.

Một buổi tối khoảng 8-9 giờ, lúc đó anh ra kiểm tra ghe máy của anh. Từ nhà đến bến cột ghe máy độ khỏang 200 mét. Khi anh đến gần bờ sông, gần nhà ghe của anh, thì tai anh nghe một giọng nói của một người nữ: "Con ráng chịu lạnh chút nữa nha, ngày mai đây mình sẽ được đi chỗ khác. Ở chỗ đó mình sẽ được ấm no. Còn ở đây, vào ngày mai sẽ có hai mẹ con của bà kia đến thế chỗ cho mình. Con lại đây để mẹ ôm con cho bớt lạnh. Tội nghiệp con tôi quá. Bà con nội ngoại gì cũng bỏ chúng ta không ai lo cho mình gì cả. Sao mẹ con mình khổ quá.” Khi nghe như vậy anh núp vào lùm cây thì nhìn thấy 02 nguời lạ trước giờ anh không hề biết. Một nguời phụ nữ và một cô con gái khoảng 7 tuổi. Mình mẩy hai người ướt sũng. Người đàn bà vừa nói vừa ôm chầm lấy đứa con khóc nức nở, cứ nhắc mãi câu nói là ngày mai sẽ có người thay thế. Hai mẹ con nói chuyện một hồi rồi chính mắt anh thấy họ nắm tay nhau đi thẳng xuống sông và mất hút luôn!

Khi nghe xong những lời nói trên, anh Ch. trong đêm đó không sao ngủ đuợc, cứ trằn trọc suy nghĩ mãi và nghĩ về đủ thứ chuyện. Tâm thức như vậy kéo dài cho đến khi gà gáy sáng anh mới chợp mắt đuợc một chút. Khi anh giật mình tỉnh dậy thì đã 9 giờ sáng. Anh vội vàng ăn sáng qua loa rồi chạy sang nhà nguời bạn tên B. ở gần đó và kể cho anh B. nghe hết tất cả những lời nói mà anh đã nghe được tối hôm qua. Rồi hai anh em cùng nhau ra bến ghe coi ai là người thế mạng cho 2 mẹ con người đó. Khi đi, hai anh em cũng rất sợ, họ bèn đốt nhang bàn thờ Phật và xin dời cốt tuợng Quan Âm đi theo. Vừa đi vừa niệm chú "Úm Ma Ni Pad Mê Hum” thầm trong miệng (anh Ch. đã được tôi điểm đạo và chỉ được nhận câu thần chú Úm Ma Ni Pad Mê Hum). Chuẩn bị như thế khi đi đến nơi, hai anh em liền trải một tấm bạt bằng nhựa xuống đất phía trong nhà ghe và ngồi chờ đợi. Chờ mãi cho đến hơn 11 giờ mà vẫn không thấy ai đến đây cả. Khoảng hơn 11:40 trưa hôm đó, bất thần hai người nghe tiếng kêu: "cứu tôi, cứu tôi với” từ bên kia con rạch nhỏ. Do đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nghe tiếng kêu cứu, hai anh em liền vụt đứng dậy chạy và lội qua con rạch rất nhanh. Khi qua đó họ thấy có một người ở duới sông hụp lên hụp xuống, trong khi đó nguời con gái thì ở trên bờ nhảy xuống vì thấy mẹ mình sắp sửa chết đuối nên bất chấp mạng sống nhảy ùm xuống cứu mẹ. Thế là hai mẹ con hụp xuống trôi theo dòng nước chảy. Anh Ch. thấy vậy lính quýnh, vội cầm cái tuợng Quan Âm vừa la lên: "Úm Ma Ni Pad Mê Hum” vừa chọi cái tượng xuống hướng về phía hai mẹ con người đó. Tâm nguyện anh Ch. trong lúc tinh thần bối rối, hoang mang cứ nghĩ là chọi cái tượng bằng sành xuống để đánh những hồn ma đang chuẩn bị bắt người. Vì trong lúc khẩn cấp anh chọi cái tượng không trúng ma mà lại trúng ngay chân mày của người mẹ đang bấu đeo chặt vào người con làm cho nguời con không lội đuợc – điều đó khiến cho cả hai nguời sắp chết đuối. Nhờ anh Ch. chọi cái tượng trúng đầu người mẹ chảy máu làm bà ta bất tỉnh không ôm người con được nữa. Do đó người con lội được và đỡ người mẹ vừa kịp lúc, đợi anh Ch. và anh B. đến cứu giúp. Thế là hai người phụ nữ được cứu. Sau khi tỉnh lại, họ kể nguyên nhân của chuyện chết hụt vừa qua. Nguời mẹ giặt đồ ngồi duới mặt nuớc, đột nhiên thấy ớn lạnh, nổi da gà phía sau lưng, rùng mình rất nhiều lần, thình lình cảm thấy toàn thân và chân bên mình lạnh tê cứng làm như có một lực kéo chân xuống nước, không có sức lực chống cự lại và cuối cùng là hụt chân. Lúc đó chỉ biết la hoảng và câu chuyện tiếp diễn như anh Ch. và bạn anh đã thấy.

Sau khi được cứu thoát và được anh Ch. kể chuyện thay đổi người thì tinh thần mẹ con của chị H. ngày càng lún sâu vào trạng thái hoảng sợ, lo âu. Không riêng gì mẹ con chị H. mà anh Ch. cũng mắc bệnh luôn. Ban đêm hay buổi chiều anh thường thấy những người đàn bà chết đuối khóc lóc, đi tới đi lui ở bờ sông. Những hiện tượng trên xảy ra càng lúc càng phức tạp cho nên vợ anh Ch. đã đến nhờ tôi qua xem bệnh tình giúp anh Ch. Khi gặp anh Ch. tôi dùng phương pháp bấm huyệt, châm cứu, đốt thuốc cứu những huyệt an thần và cho những loại thuốc bổ an thần. Đồng thời tôi dùng thần chú Chuẩn Đề quán tưởng, vẽ những linh phù vào những vùng huyệt có tính chất an thần trên. Tôi đã điểm đạo và trao thần chú cho mẹ con chị H. Tôi khuyên chị nên phát nguyện thọ trì thần chú suốt đời, truyền trao lại cho gia đình và mọi người xung quanh mình để tạo dựng phước báu, hồi hướng công đức làm đạo của mình nhằm cắt đứt nghiệp lực oan nghiệt của mình. Sau khi thọ nhận thần chú tu trì, hai mẹ con chị H. cũng hết dần cơn bệnh.


Qua câu chuyện trên, chúng ta thấy được nghiệp lực luôn luôn chuyển biến, lưu chuyển, hình thành những sự kiện trong cõi âm, và luôn có một điều là đau khổ luôn đeo đuổi không khác như ở xã hội hiện tại này. Tuy hiện tượng tâm sinh lý rất rõ ràng, thực tế như vậy nhưng bấy lâu nay chưa có ai mang lại những hiện tượng, tình tiết, và cũng chưa có những phương pháp và con người nào đã đứng ra phân tích giảng bày rõ ràng như trong hệ thống siêu hình của Thầy Già. Một con người mang Thiên mệnh đến đây để đột phá bức màn bí mật mà bấy lâu nay đang im lìm trong mộng ảo…..

Ma Theo - Truyện Ma

Câu truyện này xảy ra khi AD còn học lớp 12, chính xác là tháng 4 đầu tháng 5.

Năm đó tôi là 1 cậu học sinh cấp 3 năm 12 cuối cấp, tuổi trẻ sống đầy nhiệt huyết và không thiếu chuyện yêu đương Sao nhỉ! Hi tôi yêu 1 cô em lớp dưới suốt 1 năm trời và từ khi biết yêu ai cũng thay đổi từ tính nết,cách ăn mặc tới giao tiếp…VÀ cũng k thiếu việc chăm sóc bản thân cho MEN hơn. tôi tập GYM Thể hình đòi hỏi tập luyện.Tôi hào hứng luyện tập ngày đêm cho đến khi gặp chuyện này!

Hôm ấy,như thường lệ tôi dậy từ lúc 3h sáng để chuẩn bị tập chạy thể dục.Tất nhiên là có gọi bọn trong xóm đi nữa nhưng thực ra bọn ấy tập thì ít mà đi tán chuyện là nhiều nhưng hum nay lại khác vì k ai đi.Tháng 4 trời nóng cộng thêm cơn mưa hwa làm mặt đất bốc hơi lên nóng hừng hực.Dậy ra lên xà vài cái tôi bắt đầu đi ra ngõ. . .không gian âm u của ánh trăng bị che lấp thi thoảng xa xa nghe tiếng tru lên của vài con chó khiến tôi rùng mình!

Bật phone 3h10 gọi cho tụi bạn mà toàn | truyen ma

-ứ ừ mày đi đi tao pùn ngủ hoặc anh ơi em k đi được vì mệt!

Đứng lâu trong sương tôi thấy lành lạnh nhủ rằng bọn nó k đi mình đi 1 mình vậy! Chạy cho nóng nào.Tôi chạy…Mô tả khoảng đường tôi đi cái. . .Từ ngõ nhà tôi chạy khoảng 500m tới 1 con đê nhỏ rồi từ con đê chạy thêm 1km nữa lên đường chính rồi lên đích là công viên của huyện.500 đầu tiên quá đơn giản vì toàn nhà dân.và tôi cũng đã lên cn đê.Cái đê ở giữa là cn sông và 2 bên là đường đi với bao nhiêu truyện Ma quái.Ngày xưa tôi 5 tuổi thấy 1 vụ chết đuối của anh nào ấy rồi n.ta đặt xác ở gần bụi tre giữa cn đê đắp chiếu cắm que hương ở đó.Giờ nghĩ lại thấy ớn nhưng tôi vẫn đi,nhiều người đã bị Ma lôi xe dừng đứng ở đó kẹt k đi đc, rồi có chuyện chị trog xóm đi chợ sớm thấy 1 người đàn bà ngồi trên ngọn tre ru con à ơi. . . Nghĩ mà ớn! Không gian bỗng lạnh đi trên con đường tôi chạy.Tim đập thình thịch như ai chạy đằng sau mà khi quay lại chỉ là khoảng khôg gjan tối thui chỉ mờ mờ chút ánh trăng.Và rồi tôi ra đc đường cái,bật phone là 3h40 tôi thở 1 lúc an tâm vì giao nhau giữa cn đê và đường chính là khu dân cư.Mục tiêu giờ là tôi đi theo đường chính lên công viên.phải tầm 3km chạy bộ qua 1 cánh đồng 2 bên là 2 bãi Tha Ma và bên cn đường chính có 1 cái đầm nhỏ và cái cống nước.

Cởi áo ra người đổ mồ hôi chạy 1 mạch 1,5km tôi kũng mệt nên quyết định đi bộ 1 quãng từ khu dân cư qua cánh đồng tới khu dân nữa tầm 1km.Giữa cánh đồng là cái cống nước nằm bên đường,vì cơn mưa hum qua nên nc tràn về cách xa 500m vẫn nghe tiếng nc chảy.Tôi đi gần lại cống bật nhạc nghe,tiến nước chảy ầm ầm giữa khôg gian u ám cũng làm tôi bớt căng thẳng phần nào…cách 15m tơi cái cống tôi nhìn rõ nước xối xả chảy trắng xóa phập phồng như cái xác chết trôi đang cố ngoi lên từ cõi chết.Đang mơ hồ nhìn xuống cống thì tôi ngước lên, 1 tiếng chó tru lên trong nghĩa địa bên tay phải làm tôi giật mình.Cái cống nằm bên trái đường và có 1 thanh ngang để điều nước.ánh sáng điện thoại làm nhoè mắt tôi sau 10s nó tắt và tôi như đứng tim khi cách tôi tầm 10m 1 bóng trắng, chính xác hơn là gái vì tóc dài quét đất đứng trên thanh điều nước cao 2m thì bạn tưởng tượng tóc nó dài cỡ nào.Nó lơ lửng trên không trung chứ k thấy chân chạm đất gục đầu nhìn xuống mặt đầm nước…Không gian lạnh đi kèm theo tiếng chó hoang từ nghĩa địa tru lên làm tôi lạnh sống lưng.Tim tôi như nhắt ra khỏi ngực quay đầu chạy,tôi chạy 1 mạch từ đó ra con đê gần tới bụi tre thì nhìn lên qua ánh trăng trên ngọn tre có 1 bóng người đứng dó tóc dài xuống tận gốc đang đung đưa nhành tre hát à ơi. . .tiếng ru vang vọng làm tôi run run chạy hết sức và gần tới ngã cua vào xóm nơi có con cầu nhỏ nhì xuống nước tôi thấy 1 cái xác trắng tinh đang trôi lềnh bềnh.Biết mình bị ma nhát nên tôi chạy k cần nhìn j nữa đên cổng đứng thở nhìn lại khoảng k gian âm u mà rùng mình thấy có gì đó màu trắg đag chạy tới.Tôi nhắt qua tường vào nhà tắm rửa vội và leo lên giường phát hiện cái cửa sổ chưa đóng và điện thoại hình như bị rớt rồi.Tôi tiến tới cửa sổ để đóng nó lại,bật đèn lên,tôi lại cái cửa sổ bằng kính đóng lại mà run run khi nghĩ lại chuyện khi nãy.Tôi lấy hết can đảm ngó nghiêng nhìn xung quanh k thấy gì và đóng cửa.Nhưng vừa đóng cửa lại thì. . .

Tim đập, tay run,chân cứng ngắc đi lại cửa sổ để đóng nó lại…Ngó nghiêng xem xét k có gì liền đóng thật nhanh cài chốt lại thì cái cửa rung rung bật chốt ra hé 1 khe nhỏ. Rồi từ cái khe đó 1 ngón 2 ngón 3 ngón rồi cả 1 bàn tay trắng tinh móng dài như vạn năm k cắt thò vào khe cửa qua chén song quơ đi quơ lại như thằng tù bị nhốt.Rồi thình lình. . . 1 khuôn mặt trắng bệch máu me đang chảy ra từ mắt mũi và miệng,mắt nó đen k lòng trắng tóc tai bù xù áp cái mặt vào kình nhe răng cười vs tôi. Tôi nhắt vội ra sau nép vào tường xoa mắt và nhìn lại thì k thấy gì,chỉ là gió thổi làm bật cửa.Đêm đó tôi k ngủ thức từ 4h sáng đến sáng mai đi học phải tìm đường khác.Nghĩ sẽ yên thân nhưng đêm hôm sau,đang ngủ thì tầm 12h đêm bỗng nghe tiếng cửa kêu ken két,ở phòng 1 mình nên tôi thấy ớn lạnh,tắt quạt đi thì 1 không gian yên tĩnh lạ thường.rồi tự nhủ chắc chó mèo đẩy cửa,nhưng vừa định nhắm mắt thì bỗng cái cửa tự mở kêu két két ngóc đầu dậy thì con mèo đen nhà tôi nhảy lên đầu giường xù lông gào thét.Tiện tay bạt nó phát rớt xuống đất và nói:

Cái định mệnh chó mèo bố láo leo lên giường à?

Con mèo vẫn thét gào,xù lông nhìn ra cửa sổ đầu giường cách giường tầm 1m.Rồi nó nhảy xổ ra cửa sổ rớt xuống vườn rau gào như tiếng trẻ con khóc.Tôi bắt đầu lo nằm quay đầu lại ngủ,đang ngủ thì cảm giác ai đó nắm tay mình và giữ chặt chân k cựa quậy đc.Bóng đè rồi! Tôi tự nhủ. . .

Và nằm im sau đó cảm giác có cái gì đó quấn vào cổ mình! Mắt k mở nhưng tôi vẫn tỉnh,cái đó như sợi dây siết chặt cổ tôi lại.Tôi cố vùng vẫy thì càng chặt,bí quá tôi thả lỏng người,k gồng nữa và cái đó cũng nới dần.đến khi kịp mở mắt thì tôi chỉ kịp nhìn thấy 2s 1 khuôn mặt máu me đang nhìn tôi,chỉ có cái đầu và sợi dâu quấn quanh.Ma theo. . .tôi biết là Ma theo,nó theo tôi từ hôm tập thể dục.Lo lắng nhưng nếu kể ra k ai tin,tôi vẫn giữ kín coi như bí mật riêng.7 ngày trôi qua k thấy gì nữa sang rằm mùng 1 tháng 5 bỗng dưng hôm đó trời mưa to,sấm chớp ầm ầm và tắt ngúm điện.May mà mới kiếm đc con 6300 thay thế cái phone cũ nên tôi có cái ngồi nhắn tin vs lên Face.Nhớ là hum đó tôi cũng post 1 status gặp ma giống P1 nhưng qua loa thôi vì biết k ai tin.Ngồi nhắn tin trong khi mưa gió sấm chớp ầm ầm ngoài kia.từng tia chớp loé lên soi trog tích tắc cảnh vật.Bên phòng tôi có 1 cây xoài to nằm cách cửa sổ tầm 3m.khi chớp lên có thể thấy rõ cây xoài như ban ngày.Đang ngồi lướt Face tôi thấy cửa sổ bung ra,dù cho tôi cài cẩn thận rồi nhưng sao vẫn bung nhỉ?

Và cái suy nghĩ ma quái đến khi tâm trạng bối rối tột đỉnh của tôi lên cao.đang vu vơ thì 1 tia sét lóe lên soi sáng cả trời đất…Trong màn mưa tôi nhìn qua cửa sổ nhìn lên cây xoài và giật bắn mình khi thấy 1 người áo trắng tóc xõa thắt cổ lủng lẳng trên nhành cây.Mà cây này nhà tôi trồng từ hồi tôi học lớp 5 k ai thắt cổ ở đây nha.Bóng trắng đung đưa tóc dài,thắt cổ nhưng trên tay bồng 1 cái gì đó như bịch rẻ rách và bắt đầu..À…ơi…

Ai xem: lời nguyền huyết ngải chưa? Tiếng à ơi trong phin cảnh bà vk pháp sư ru con bên cây ngải ấy…vang vọng k khác tiếng bóng ma kia ru.Tôi giật mình chạy 1 mạch lên trên nhà nằm với mẹ và em trai.Cả đêm đó tôi k ngủ và lên mạng tìm hiểu Ma và cách chống.Tôi k nói với ai vì k ai tin mình nên tự tìm hiểu,mà vốn dĩ tôi là người thích chuyện tâm linh.Ngoài trời vẫn mưa,thi thoảng chớp lên là chó trong xóm lại tru liên hồi.Tôi đợi tới chủ nhật để đc ở nhà còn thằng e quá bé mới 5 tuổi nên k giúp gì đc nên tôi tự lo.Tôi lo 1 lễ cúng riêng trong phòng,mua giấy về dán hết cửa kính lại,mua vài cân hoa quả và sắm bát gạo và muối.Tôi dọn bàn học đi đóng chặt cửa đặt đồ cúng lên,thắp hương và bắt đầu nói:

Con là người trần mắt thịt nên k hiểu phép tắc của cõi âm.Nên có điều gì xúc phạm tới người thì con xin nhận lỗi và xin tạ lỗi nếu bà nói con nghe!

Xong hôm đó,tối tôi tắt đèn đi ngủ trong giấc mơ tôi thấy 1 ng đàn bà bụng chửa hình như 3 tháng đứng bên giường nói:

Vì chị cô đơn bị n.ta lừa lọc mang thai rồi k nhận,uất ức nên thắt cổ tự vẫn ở bụi tre mà thời xưa có cây bưởi đã chết ở đó,k ai thờ cúng! Chỉ mong em cúng cho chị ít vàng để lấy tiền qua cửa âm.đã 50năm rồi chưa đi được

Tôi nghe vậy,tỉnh giấc và sáng mai đi mua vàng hương trái cây ra bụi tre trên đê nơi gốc bưởi đã chết đốt vàng và thắp hương.Đêm hôm đó chỉ mơ màng nghe 1 câu: cám ơn em rất nhiều!


Từ hôm đó tôi thề k tập thể dục sáng nữa

Đọc Truyện Ma - Những Vong Linh ở Ga Tàu

Những Vong Linh ở Ga Tàu - Truyện Ma


Mời các bạn vào xem ngay chuyện ma những vong linh ở ga tàu, đây là câu chuyện ma hoàn toàn có thật và không hề xuyên tạc

Hôm đó, cách đây chừng khoảng 20 năm, tôi đi về vùng Nam Ðịnh xuống ga Gôi, vào thăm một người bạn cũ.

Lâu ngày mới được bặp nhau, bạn tôi mừng lắm, vội vàng sai vợ con đi giết gà mổ vịt, lại cho người ra chợ đón mua những thứ quà ngon. Tôi gặp lại bạn cũng mừng, hai anh em ngồi uống trà đàm đạo mãi cho tới chiều, không biết mệt.

Lúc ấy, vào khoảng bốn giờ chiều. Trời tháng quy hạ, nóng nực lắm, tuy sắp sang thu mà cũng vẫn oi ả. Tôi đến lúc một giờ chiều, ngồi hàn huyên với bạn đã ba giờ có. Lúc tôi đến, trời còn nắng chang như lửa đốt, nhưng khi vào nhà bạn được hơn một tiếng đồng hồ thì trời bỗng đâu sa sầm mặt lại; mây đen bốn bề rầm rộ kéo đến, rồi sấm chớp nối tiếp nhau xé toạc quãng không gian bằng những tiếng nổ ầm ầm và những luồng quang tuyến sáng xanh chói lọi. Sau cuộc thị uy thị hùng ấy, mưa ở lưng chừng tưới xuống trần ai như thác chảy, nhưng chỉ trong khoảng nửa giờ lại tạnh ráo ngay. Mây đen, tụ lại ít lâu, cũng theo chiều gió tan đi hết. Trời lúc nãy bị vẩn ám, bây giờ quang đãng như không, vài tiếng sấm cuối mùa thỉnh thoảng trổi dậy, nhưng chậm rãi uể oải, không có vẻ hùng tráng như khi mưa chưa nhỏ giọt.

Mặt trời, khói bị che kín sau ức màn mây tối, lại vui vẻ tia ra những luồng ánh sáng đỏ rực và gay gắt; hình như sau mỗi cơn mưa rào, thì ánh nắng càng nồng càng đượm; để cỏ cây mau chóng được khô ráo nhẹ nhàng. Mưa xuống nắng lên là một sự rất thường trong thời tiết, nhưng sự đó không mấy khi xảy ra trong các mùa êm dịu như xuân thu, và trong cụ mấy tháng mùa đông rét mướt. Nó chỉ thường xảy ra giữa mùa hạ, là một mùa hay có giông tố thất thường.

Mỗi một lần mưa xuống nắng lên, thì khí đất lại ngùn ngụt bốc cao khỏi đầu ngọn cỏ, hơi thở của Tạo vật lại nặng nề bực bội, mà khí hậu thì hóa ra độc địa vô cùng.

Những buổi trái trời trái đất ấy, ngoài sự làm cho khí hậu hóa nên ám chướng, có lẽ còn có một mãnh lực gì u ẩn, huyền bí, xúc động cả các âm hồn. Người ta thường nghiệm ra rằng, sau một cơn bão, khí trời ở chốn thôn quê có mùi khen khét, khiến nhiều kẻ tưởng lầm là sét đốt cháy một vùng nào. Sự thực chỉ là, dưới sức mạnh âm ỉ của các luồng điện nhấp nhoáng trong không gian, dưỡng khí tụ đặc lại mà gây nên mùi khét. Sự tụ đặc ấy vô hình, ta chỉ nhận thấy ảnh hưởng của nó mà thôi; nếu không có nhà bác học thí nghiệm xét ra, có lẽ ta cũng cho là hoang đường.

Hoang đường là tất cả mọi sự mà loài người chưa tìm ra cội rễ căn nguyên vậy.

Sự tôi sắp nói ra đây, vì chưa dò xét duyên cớ, nên cũng phải tạm liệt vào hoang đường. Ấy là sự thay đổi trong cõi huyền bí do sức có luồng điện trong không khí tạo nên. Âm hồn làm bằng chất gì, ta không được rõ; ta chỉ biết nó vô hình vô ảnh, nó nhẹ nhàng phảng phất, đầm như hơi sương, thoảng như làn gió, nó tan đi hay tụ lại theo những luật riêng óc mình không thể xét đoán được. Nó ví như những làn khói, những luồng điện trong vũ trụ vậy…

Vì tình cờ run rủi, tôi đã được chứng kiến sự âm hồn hiển hiện, sau một trận mưa trong một ngaỳ gay gắt nắng.

Hôm đó, ngồi đàm luận cùng bạn, tôi đương vui vẻ, kể lể mọi nỗi hàn huyên tâm sự, thì bỗng thấy bạn tôi như chợt nghĩ đến điều gì, vùng đứng dậy, vừa kéo tay tôi vừa nói:

-Bác hãy theo tôi, sẽ cho bác xem một sự lạ lắm!

Tôi ngạc nhiên, hỏi bạn:

-Trời đang mưa xuống nắng lên thế này, khí đất bốc lên ngùn ngụt như kia, bác muốn chúng ta đi đâu?

-Bác cứ theo tôi, rồi tự khắc rõ! Bác sẽ không phải hối hận đã xông pha mưa nắng đâu. Mau lên, kẻo bỏ lỡ mất dịp này thì uổng quá!

Nói đoạn, bạn kéo tay tôi rõ mạnh. Tôi không cưỡng cũng không dùng dằng, vội đứng dậy cùng đi một quãng khá xa, gần tới một cái đồi. Ðến một nơi cổ am, có bóng cây cao rườm rà phủ kín một vùng đất rộng, bạn tôi ra hiệu bảo tôi ngừng bước. Tôi theo đúng lời bạn, đứng tựa lưng vào gốc cây, nhưng chưa hiểu bạn tôi định tâm cho xem một cảnh vật thế nào.

Anh ta đứng trước mặt tôi độ vài ba bước, nghoảnh đầu nhìn cả bốn phía, rồi ngước mắt trông ra mé chân đồi như tìm kiếm cái gì. Một lát, hình như anh ta đã thấy được sự gì mà muốn cho tôi chứng kiến, anh lùi lại, bá vai tôi, một tay trỏ ra phía sườn đồi xanh biếc.

-Này, anh cứ thẳng tầm mắt trông theo ngón tay tôi chỉ, có phải ở ven đồi, chỗ có nương khoai mà ta nhìn xa chỉ thấy màu đất vàng đỏ hiện rõ giữa một màu xanh thẫm, chín chỗ ấy, có hai người đang diễn võ dương oai, vật nhau chán thì cùng múa một bài quyền…

Trong lúc bạn tôi nói, tôi chăm chú thu hết nhãn lực cố phóng luồng nhãn tuyến ra mé đồi để ghi lấy cảnh vật mà anh đương tả một cách hùng dũng. Nhưng khốn nạn cho tôi! Hai mắt đã hết sức nhận xét cho rõ rệt, mà vẫn chưa thấy tí gì! Ngàn trùng mây lam lợt lợt, ruộng lúa xanh rờn, đồi cây thẫm biếc; chả có một dấu hiệu gì chứng tỏ cho tôi là có người đương nhảy múa cả. Bạn tôi thì cứ níu chặt lấy vai tôi, bắt đầu tôi phải gần sát đầu anh, hình như muốn truyền sang cho tôi nhãn lực của anh vậy.

-Chết nỗi? Anh chưa thấy gì ư? Kia kìa, anh cứ chú ý nhìn vào nương khoai đo đỏ kia, chúng nó đang vờn nhau hay lắm. Anh đã thấy chưa?

Bấy giờ hình như mắt tôi mới đỡ quáng đỡ mờ, tôi thình lình thấy một vệt trắng xám, hung hung ở sườn đồi, mé dưới nghiêng về bên tả. Liền lúc ấy, tôi cũng hình như trông thấy hai cái bóng sẫm, tựa hồ hình dáng người nhưng rất lạ. Buột mồm, tôi kêu lên rằng:

-Quái! Làm sao nó không có đầu.

Tôi vừa dứt tiếng, một đống cát bụi, ở đâu cạnh chỗ chúng tôi đứng, bỗng vụt bốc lên. Tôi nhắm mắt lại. Bụi cát và lá khô phả vào mặt tôi rõ mạnh, tôi cảm thấy một luồng gió dữ dội đương quấn lấy thân tôi, hút tôi, làm cho tôi nghẹn ngào khó thở. Mũ tôi tự nhiên bị cuốn lôi lên. Tôi níu chặt lấy bạn.

Một khắc như thế, không thấy bụi phả vào mặt nữa, tôi mở mắt ra, thì bị một cảnh tượng làm cho giật mình kinh sợ. Một luồng gió lốc, nhanh như chớp, cuốn chiếc mũ trắng của tôi lôi đi rất xa, ở lưng chừng trời. Cơn gió lốc ấy như tiến lại mé chân đồi vùn vụt. Khi đến chỗ nương khoai, chiếc mũ tôi – lúc đó trông chỉ là một điểm trắng cỏn con, bỗng rơi xuống đất, tỏ rằng cơn gió đã tan rồi.

Cố nhìn, thì chả thấy bóng dágn của hai anh chàng múa võ nữa. Tôi lấy làm lạ, chưa kịp hỏi thì anh đã cười bảo tôi:

-Thực là anh làm uổng mất một tấn tuồng đặt biệt! Vì anh mà cuộc phô diễn này bị bỏ dở; nếu không, ta đã được một phen khoái trá vô cùng.

-Cớ sao anh lại bảo vì tôi…

Anh mới đến nên không biết. Sự kiện mà tôi muốn cho anh được chứng kiến là một sự lạ lắm: ma diễn võ giữa ban ngày. Ở chân đồi kia, có hai oan hồn của hai nhà thiện xạ, vì phạm phép nước nên bị chém đầu. Hễ cứ có mưa xuống nắng lên, thì oan hồn đó lại hiện về, cùng nhau thí võ. Muốn xem họ nhảy múa, phải đứng rõ xa mới thấy, lại gần quan sát thì biến mất. Mà lại phải kiêng, không nên nói đến sự mất đầu. Nếu lỡ mồm, ắt xảy ra cái cảnh tượng như hai anh em vừa mới thấy đó. Tho6i, bây giờ ta hãy đi lại nương khoa nhặt cái mũ về, rồi đợi đến dịp khác sẽ thưởng ngoạn cuộc múa võ kia, tưởng không lấy gì làm muộn…

Bạn tôi dìu tôi cùng đi lại mé chân đồi. Nhưng can đảm của tôi ít ỏi quá, tôi đành mất mũ, không dám đi xa nữa chỉ cầu xin bạn dẫn về nhà mà thôi.

Bạn cười tôi hèn nhát, song cũng chiều lòng; anh đem tôi về nhà và sai một tên gia đinh ra chân đồi lượm mũ về cho tôi.

Tôi ở nhà bạn non ba tuần lễ, ba tuần nóng ruột muốn thỏa chí tò mò hiếu sự của mình ngay, nhưng ngặt nỗi không gặp ngày nào có mưa xuống nắng lên cả. Tôi đã xếp sẵn những khí cụ để sự quan sát được dễ dàng; lại luôn luôn mình tự dặn mình đừng bao giờ thốt lên hai tiếng "không đầu” khiến cho hỏng việc một lần nữa.

Thắm thoát vài hôm sau, tính đốt tay thì ra tôi quấy rầy bạn đã hai mươi hai ngày. Hôm đó, may quá, vào khoảng chíng mười giờ sáng, trời đương nắng chang chang bỗng có cơn mưa. Tôi mừng quá. Mưa vừa ngớt hột, tôi thủ ngày máy ảnh và ống nhòm rủ bạn đi lại chỗ có cái miếu thần và cây cổ thụ mà chúng tôi đã đến một lần hôm trước.

Tới nơi, không cần bạn phải chỉ bảo, tôi tự đứng lên mé trên nhìn phương hướng, rồi quay trông đầu về vệt hung đỏ ở sườn đồi. Quả nhiên bạn tôi nói có ngoa đâu, tôi nhận thấy hai cái bóng đương vờn nhau nhảy nhót.

Mới đầu tiên, trông không được rõ lắm; nhưng dần dần mắt tôi trông càng quen càng sáng suốt ra. Cảnh vật tôi được chứng kiến thật kỳ dị; từ bé đến giờ tôi mới thấy một sự thú vị như thế này.

Ðó chỉ là hai cái bóng, nhưng quái dị làm sao! Hai cái bóng giống hệt như hai người, có tay chân, biết cử động, song chỉ vị không có đầu. Hai cái bóng ma cụt trốc! Ðứng mé xa trông lại, tuy hình ảnh mình được thấy không có gì là chính xác, nhưng cũng rõ rệt vô cùng.

Mới trông thì chỉ thấy lờ mờ hai vệt xám, hiện rõ trên màu hung đỏ của nương khoai; để ý nhìn lâu tí nữa, thì rõ ràng là hai thân thể đàn ông, đương đấm đá nhau hùng dũng lắm. Hai cái bóng ấy màu xám thẫm, xanh biếc, như màu khó đặc tụ lại. Không thấy rõ quần áo mặc ra làm sao, chỉ hình như cùng mặc áo chẽn mà quần thì xắn đến tận đùi. Ðó là một thứ y phục tôi tưởng tượng ra, vì tôi trông na ná như thế: sự thực thì chỉ có hai cái bóng chập chờn như hai hình ảnh nhấp nháy trên màn ảnh. Ngắm kỹ quái trạng hiện ra đó, ta có thể vừa trông vừa đoán, nhận ra rằng hai bóng ma kia là hai thân thể vạm vỡ cường tráng mà cũng lanh lẹn phi thường. Chúng nó tuy không đầu, song đánh nhau chả kém gì người có mắt, lại có phần giỏi giang, sắc sảo, hơn những người có mắt nhiều.

Chúng diễn những đường võ cực kỳ bí hiểm, trông ngoạn mục và lý thú vô cùng. Cũng đấm, cũng đá, cũng né, cũng xông, cũng quay đi lộn lại, cũng cúi xuống ngửng lên, thực chả khác gì hai võ sĩ còn sống cùng nhau thi quyền trong một kỳ đả lôi đài hay thi cử võ vậy. Võ vẽ đôi ba miếng côn quyền học lỏm, tôi nhận rằng bản lĩnh của hai oan hồn kia siêu quần, xuất chúng, ít người thời nay sánh kịp. Có lẽ hai con ma đó thuộc về thế hệ trước, mộtthế hệ còn trọng những môn đao kiếm, một thế hệ chỉ suy tài nghệ trong các đường quyền hiểm hóc, chớ không ỷ vào súng đạn để thủ thân. Thế hệ ấy ngày nay đã mất, đã biết trong cuộc dĩ vãng xa lắc xa lơ; vết tích của nó, có chăng chỉ còn là hai bóng ma này, lạc loài vào một thời đại mới, mà vẫn còn mê muội trong cái chí hướng ngang tàng của thưở bình sinh?

Hai bóng ma kia cứ rập rờn quay lượn mãi. Chúng nó xử nhau những miếng võ tuyệt kỹ như các miếng "Song long quá hải. Mãnh hổ tầm sào, Thái sơn áp đỉnh, Hạng võ phi truy” v.v… nhưng tựa hồ chúng không có ý làm hại nhau chỉ thi nhau trổ hết tài nghệ cho thỏa thích, cho bỏ nhớ nhung cái thời oanh liệt chúng đã từng sống, mà không được sống đến cùng.

Ðứng ngắm nhìn sự phô diễn tự nhiên kia, cũng thật là khoái lạc ý vị. Trong buổi văn minh ngày nay, dễ đâu đã có dịp xem hai người xử võ?

Chuyện Ma Có Thật Cô Gái ở Quán Cafe - Truyện Ma

Ma mặt mâm


Nhà nhỏ tui ở Quận 4, gần chùa Linh Quang - trong cái xóm được mọi người "ưu ái" tặng 2 tên gọi "Xóm Chùa" và "Xóm Ma" (ừa, gọi tên nào cũng được hết vì chỗ nào có ma thì có chùa mà) .

Nhà tui bên đó có vườn rộng lắm trồng nhiều cây, mà cây me đậu phộng thâm thấp nhưng cành lá xum xuê là tui khoái nhất, trưa nào cũng leo lên hái, ních vài trái. Một tối, khoảng 10, 11 giờ đêm, ba biểu nhỏ tui đi ra ngoài sân, chỗ cây me lấy cái bô vô cho thằng Út tiểu đêm. Tui nhớ là mình đã cảm thấy lạnh gáy và dùng dằng không muốn đi - Ba tui rầy, rồi ông bật hết đèn trong đèn ngoài sân cho sáng, mở luôn cửa trước và đẩy tui ra còn nói "Ba ở đây nè".

Tui đi ra, tới gốc me vừa khom lưng xuống lụm cái bô thì nghe rạo rạo như là chó nhai xương vậy. Mèn, tui hơi giật mình, nhưng không chạy mà gầm mặt xuống rồi từ từ "địa" qua cái chỗ phát ra tiếng đó... Má ơi! Nhỏ tui thấy 2 cái bàn chân 20 ngón chè bè ra - còn chưa tin vô mắt mình, tui từ từ nhìn lên.... cái chân? không - không phải! Gọi là khúc cây đúng hơn vì nó nhập làm một suông đuột - chỉ cái bàn chân xòe ra - Tui tiếp tục nhìn lên cùng lúc với cái khối lù lù đó di động về phía tôi - Á chời, cái này không là cái đầu thì gọi là cái gì, nhưng mà không giống cái đầu chút nào à - vì nó to và tròn như cái mâm bày đồ ăn ở VN. Không nhìn thấy mắt nó đâu, mũi nó đâu, tui chỉ kịp la lên một tiếng thất thanh "Ba ơi, ai kìa ba ơi" rồi tui cứ chạy thụt lùi, vấp một cái ngả xuống, tui lết luôn vô nhà sau, thấy nó nhẩn nha rượt tui tới cây me và biến mất khi nghe tiếng ba tui nạt lên "Ai đó" (hồi đó hay có ăn trộm, ba tui tính nạt để dọa nếu lỡ như có tên nào núp đâu đó). Ba thì chạy ra cửa trước, má tui và cô em gái chạy cửa sau đón nhỏ tui. Ba rọi cả đèn pin lên cây me, không thấy gì. Ba nhìn tui như hỏi - tui chỉ còn mắt mở trừng trừng - đưa tay chỉ cây me, ừa, tui á khẩu luôn đó.

Sau đêm đó thì tui không còn biết gì...

Khoảng nửa tháng sau, nghe gia đình kể lại thì ngay tối đêm đó tui đã như mất thần hồn. Hỏi gì cũng không nói. Những hôm kế tiếp, mắt tui đờ đẫn, nằm vùi, sốt cao, mê man... ba má chở đi bác sĩ không hết, lối xóm nghe tin tới thăm um sùm, ai cũng nói tui chắc bị ma ám rồi, ba má tui khiêng tui lại chùa Linh Quang cho mấy sư trục vong, bắt mạch nhưng không có gì xảy ra... Ai chỉ thầy bà nào, bác sĩ nào, ba má tui cũng đưa tui tới mà không hết.

Bệnh tình ngày một nặng... ba má đút tui ăn uống, tui ăn uống, hễ quên cho ăn uống thì tui nhịn... rồi nhỏ tui ốm dần... mẹ tui nói tui trối chết không. Một đêm, tui ngồi dậy nói leo lẻo... dặn má tui đủ thứ, nói là nhớ bỏ những gì tui thích theo cho tui, ngày mai tui đi... ba má thấy lạ, nghi tui sắp chết nên khiêng ra bỏ nằm trên chiếc chiếu (lỡ có đi đời thiệt thì vứt chiếu luôn), má thương quá ráng cạo gió tui, vừa cạo, vừa khóc, nhớ chực bà mẹ sanh mẹ độ, má van vái cho tui tai qua nạn khỏi...

Ngay đêm đó, má nằm ngủ mộng thấy mẹ Quan Âm kêu má tới, đưa cho má một trái giống như trái táo rồi biểu "cho con của con" và biến mất - má giật mình tỉnh dậy, nhìn lên bàn thờ ban chiều còn dĩa ngũ quả có trái táo, má thỉnh đại một trái gọt vỏ, rồi đút cho nhỏ tui ăn. Sáng hôm sau, ba má dậy không thấy tui đâu, mền gối đã cuốn lại gọn ghẽ... ừa, tui bi giờ ngồi đây nè, kể lại chuyện này đó, cũng nhờ trái táo của Mẹ Quan Âm...

Lối xóm thấy tui bình thường, xúm lại hỏi han, ba má cũng hỏi tui thấy gì. Tui kể lại những gì tui thấy. Lối xóm mới nói: "Rồi, nó bị con ma mặt mâm phá đó, trước nó, xóm này bị mấy đứa luôn, có đứa không qua, đi đời. Mai mốt ai lỡ có thấy nó nhớ đừng có la"...

End.

Cô gái ở quán cafe


Ở Quận 4, khu Tôn Thất Thuyết, Tôn Đản thường hay có những chuyện quái dị. Người thấy được thì sợ, nói "có ma", người không bao giờ thấy thì nghe xong bảo "nhảm nhí".

Trước hàng hiên nhà "nó" là một khoảnh sân rồi tới một con lạch nhỏ, bên kia con lạch là quán café của chị Kim Tiếng. Quán nghèo chỉ vài ba cái bàn nhưng dân trong xóm thích tới quán của chị uống và "nó" cũng thường hay mang tách đi mua café cho ba nó mỗi chạng vạng tối.

Năm đó, nó cũng hơi lớn lớn có tật đàn khuya vì trong đêm, với bóng tối, với sự yên tịnh chung quanh nó cảm thấy âm thanh của đàn hay hơn khiến nó thích. Một đêm khoảng 11 giờ, nó vác đàn ra hàng ba nhà ngồi khảy. Nhà trước thì vặn đèn bên trong, còn đèn sân chỉ để một ngọn. Giờ đó, thường thì quán chị KT đã đóng cửa, chỉ còn cái chái với cái bàn có vài ba chiếc ghế trông ra con lạch nhỏ, ngó sang nhà nó. Đang ngồi đàn thì tự dưng một chớp mắt, nó bỗng thấy ai như chị KT, mặc áo dài trắng, đứng ở cái chái, tựa đầu vô vách nhà rồi đưa tay vẫy vẫy. Nó còn chưa nhìn chị rõ thì tự dưng nó thấy sao như dáng chị KT ngày càng rõ dần và gần hơn... nó định thần, thì thấy... ừa, chỉ đang là là qua lạch... nó không la mà đứng dậy thiệt nhanh, xách cây đàn te te đi vô nhà, không ngoái lại đàng sau, rồi đóng cửa một cái rầm và ngồi thụp xuống. Gia đình còn đang coi tivi ở phòng giữa. Nó từ từ đứng lên, nhắm mắt lại đi thiệt nhanh vô nhà trong mà không thèm nhìn ngang cái cửa sổ chính còn mở, là nơi đặt cái bàn viết của ba nó, ngó ra con lạch...

Ba má thấy Nó hớt hãi, ba nó hỏi "con thấy nữa hả", mẹ thì nói "ừa chắc bị nhát nữa rồi", nó cười cười nói "không có"... (Ừa, với gia đình, chuyện nó gặp ma đã không còn là chuyện lạ, bởi vì nó thấy hà rầm, thấy đến nỗi mà từ sợ, nó trở thành lì, chỉ là hơi run lúc bị thôi, qua rồi thì hết sợ) .... Nó đợi một lát rồii dụ cô em gái: "nhỏ, đi theo chị ra đây cho chị đóng cửa sổ coi" - cô em đi theo, tới chỗ cửa sổ, nó giả vờ nói "Quán chị KT giờ này mà còn khách vô uống", em nó tròn xoe đôi mắt nhìn nó nói: "có thấy ai đâu, bộ chị thấy hả?" - Nó cười cười: "Không, chọc em đó"...

Hôm sau, nó đợi giờ trưa là lúc quán chị KT vắng khách, nó xách ly đi mua café.

Gặp chị KT, nó lên tiếng: "Chị KT, áo dài chị mặc hồi hôm đẹp ghê".

-Ừa, đẹp không? Chị mới may đó!

-Dạ, đẹp! Mà chị làm em hết hồn hồi khuya, xém chút la làng. Khi không giờ đó đi mặc áo trắng em tưởng...

Chị chủ quán ngó nó trợn tròn mắt:

-Hồi khuya? Áo trắng?

-Thì áo dài trắng đó !

Chị phá lên cười rồi nói:

-Vô đây, chị cho coi cái này.

Nó đi theo chị vô nhà. Tới cái bàn thờ, chị lật tấm vải phủ cái hình và hỏi:"Phải người này không"...

Nó dội ngược. Ừa, là cô gái hồi hôm nó thấy. Nó chắp tay lại xá xá.. "đừng nhát em".

Sau đó, chị KT đưa nó ra ngoài, biểu ngồi, rồi chị đi pha tặng nó một ly café sữa đá và chị kể....

- Nó là em của chị, bị rắn cắn chết oan...Nó cao như chị nhưng đẹp hơn chị. Không phải mình cưng gặp nó. Nó phá mấy thằng trong xóm hết trơn. Thằng nào dê là gặp nó. Nó bị rắn cắn chết ngoài bụi trúc đầu xóm, hiện về cũng ở đó, nên cái am thờ em thấy ngoài đó là của nó đó, người ta thấy nó phá, bàn nhau lập am thờ cho nó ở . Nhờ vậy nó bớt về, ai dè hôm nay tới cưng thấy, chắc nó khoái mày đờn...

Con ma quán café đó thích hay ghét nó đàn, nó không biết. Chỉ biết là từ đó, lối xóm dường như ngủ ngon hơn vì không còn bị ép nghe tiếng đàn hàng hiên của nó nữa ...

* * *

Ông Mười


Sau lưng nhà của Mẹ tui , đó là phần vườn của ông Bà để lại , sau này chia ra cho con cháu , nhưng không may cho Dì thứ 6 của tui...là có Ma nên Dì Dượng tui bỏ trống....kêu ai đến cho ở không , họ cũng không dám ở , ai ai đi ngang khu vườn đó cũng lạnh tóc gáy....vườn bỏ hoang nhiều năm , cây trái rụng thúi cũng không ai dám đến để mà đốn đem về...những bụi chuối chín rụt rã...chim ăn rơi rớt...những tàu lá chuối cứ thi nhau rũ xuống lớp này chồng lên lớp kia...trông hoang tàn ghê sợ....

Sau đó có một Ông Già , Mà mọi người trong làng gọi là Bác Mười , không biết từ đâu đến xã tui lập nghiệp , sau khi hỏi thăm xóm làng , và xin tá túc , Dì Dượng tui có nói trước với ổng là : Đất này rất khó ở. Ông có ngại không ? Ông trả lời : tôi không sợ đâu ! hơn nữa tôi ở một mình...không sao đâu....

Ngày ngày ông xuống sông cầu Mít rớ cá ( Làng tôi có con sông có cầu đàng hoàng như khi trận Bình Xuyên sập...dân làng đốn cây Mít bắt qua sông và từ đó có tên là cầu Mít).

Mảnh vườn hoang lạnh bấy lâu nay....bây giờ lại có người ở , căn chòi được dựng lên do những người hàng xóm giúp sức...ông Mười cứ sáng sáng đi rớ cá , có nhiều thì bán bớt cho chòm xóm lấy chút tiền mua rượu , mua thuốc rê...cho đến một hôm...ông nằm tòng ten trên võng , bỗng dưng như có ai đưa võng ông thật mạnh , tĩnh giấc ông nhìn dáo dác tưởng mấy đứa nhỏ phá ông...không thấy ai...ông đến nổi lửa vo nồi cơm bắt lên bếp , và trở lại võng nằm. Gió đồng nội hiu hiu thổi , ông lại mơ mơ màng màng , chợt nhớ tới nồi cơm ông bước tới bếp....hỡi ơi ! nồi cơm ngồi dưới đất , ông nghĩ có lẽ lúc nảy ông quên bắt lên bếp chăng ? lần này cẩn thận hơn , đôn lửa thêm vào , cho cơm mau chín vì ông đang đói , ông vừa quay lưng đi , chưa kịp ngồi xuống võng thì nồi cơm của ông vừa bắt lên bếp lại ngồi xuống đất như cũ ( chú thích : ở nhà quê có những nhà nghèo , họ không làm bếp có chân cao khỏi mặt đất , Chỉ đắp một cái nền nho nhỏ bằng đất chu vi khoảng 1 mét dài , và khoang 60-70 cm và chiều cao độ 1 gang tay)

Giận quá ông nói thật lớn : Tui đâu có chọc ghẹo ai đâu ? mà sao phá tui hoài vậy ? thử hỏi ai đó có giỏi thì mần lại một lần nữa coi nào.

Tức thì....một trận gió thật mạnh....thổi tắt hết ngọn lửa trong bếp...ông có hơi nao nao...bèn bưng nồi gạo sang nhà hàng xóm định nấu nhờ....nhưng lúc đi đường không biết do ông bất cẩn , hay do "họ" phá...mà ông vấp té...và đổ luôn nồi gạo xuống đất luôn....

Rồi Ông Mười đi đâu không rõ...ông đến thật âm thầm , và ông đi cũng âm thầm...căn chòi của ông cũng theo năm tháng mà quỵ luôn tại chỗ....hoang sơ vẫn hoang sơ....

The End.

Đọc Truyện Ma - Chuyện Ma Có Thật Tiếng Ghế Giữa Đêm Khuya

Chuyện Ma Có Thật Tiếng Ghế Giữa Đêm Khuya - Truyện Ma

Tiếng ghế giữa đêm khuya


Vào một đêm trời mưa lất -phất,tôi được anh bạn láng giềng mời sang nhà ăn bánh uống trà.Thật ra chỗ ở gọi là nhà của anh cũng như của tôi chật hẹp như một cái buồng vì tất-cả moị người đều phải xài chung một nhà tắm và một nhà cầu. Bà chủ nhà đã cất 2 dãy buồng (8 căn) đối mặt nhau. Ở giữa là con hẻm rộng khoảng hai thước tâỵ . Anh bạn tôi tên Hai nhưng vì chân đi khập-khễnh nên tụi bạn gọi là "Hai què". Anh cũng vui lòng chấp-nhận:"Thì mình què,thì người ta gọi là què,có gì đâu phải khó-chịụ".Anh Hai dọn về đây trước tôi khoảng 3 tháng.Anh làm nghề sửa xe gắn máy có vợ và được 1 con,còn bé (mới chưa đầy tuổi). Lúc trước gia-đình anh ở với bên vợ, sau vì có con , nhà chật-chội nên anh mang gia-đình ra ở riêng. Buồng anh mướn ở sát ngay buồng tôị .Chúng-tôi thường đến thăm nhau và tán gẫu hoặc mời nhậu-nhẹt chung nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh hú tôi tới chơi lúc đồng-hồ đã chỉ hơn mười giờ đêm rồi. Vừa tới, tôi đã thấy anh ngồi dựa lưng vào vách,trên chiếc chiếu đã ngả màu trải trên tấm phản gỗ ,một nơi vừa để tiếp khách,vừa là chỗ nghỉ lưng của anh...Anh đon-đả mời tôi ngồi và rút bao thuốc lá :"Làm một điếu cho ấm lòng, anh Sơn"...Tôi gật đầu,chưa kịp nói tiếng cám-ơn thì bất chợt một cảnh-tượng đập vào mắt tôị . Kế bên anh, môt lon gạo đã cắm sẵn 3 cây nhang còn cháy dở,cạnh đó là 1 nải chuối,một dĩa bánh tây , 3 chung nước trà. Tất cả được đặt trên một cái khay nhôm..Tôi lặng-lẽ rút điếu thuốc và bật quẹt đốt. Sau khi rít một hơi dài ,tôi thắc-mắc:"Bữa nay cúng gì vậy anh" Anh chỉ đáp khẽ:"Một lát thì anh sẽ biết",rồi anh nhìn về hướng tấm màn chắn ngang.Tiếng ru con từ trong đó vọng ra một lúc một nhỏ dần.. Có lẽ anh không muốn khích-động óc tò-mò của vợ mình nên anh hỏi chuyện tôi toàn là những chuyện vu-vơ , không đâu . Khoảng nửa tiếng sau,chừng như vợ và con anh đã ngủ rồi . Anh mới lên tiếng :"Hỏi thật bạn chứ bạn có tin thế-giới bên kia không?

Tôi đáp :

-Tin chứ. Tôi tin con người có linh-hồn nhưng tại-sao anh hỏi tôi như vậy? "

Cặp mắt anh mơ-màng nhìn ra cửa rồi nhìn tôi, anh nói:

"Hôm qua tôi gặp rồi. "

Ngạc-nhiên,tôi hỏi vặn :

"Ai vậy ?"

Anh nói rất nhỏ:

"Bà già bán thuốc lá ngoài đầu hẻm ."

Một cảm-giác rờn-rợn từ dưới xương sống của tôi chạy dần lên..

Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hột, vài cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào khiến ngọn đèn vàng trên trần chao qua, chao lại làm tôi nổi cả gai ốc..

Trong hẻm ,ai lại không biết bà già đã mất hơn tháng nay rồi. Bà mới dọn tới nơi này có vài tháng trước đó . Bà sống một mình với thùng thuốc lá làm sinh-kế. Bà chỉ có một thằng con trai độc-nhất thỉnh-thoảng có đến thăm và cho tiền bà xài . Không ai hiểu được vì lý-do gì mà con bà để bà sống có một mình , hơn nữa bà đâu có khoẻ-mạnh cho lắm.Bà đi đứng rất bất tiện , phải nhờ đến cái ghế để đi.

Hàng đêm khoảng 10 giờ tối , mọi người đều nghe tiếng chân ghế gõ rất nhịp-nhàng"Cộp,cộp,cộp...."từ đầu con hẻm

.Lúc đầu ai nấy đều khó-chịu nhưng dần-dà rồi lại quen đi . Hàng-xóm biết là bà già thuốc lá về nhà sau khi đã gửi thùng thuốc cho gia-đình hàng-xóm ở trước ngõ .

Tiếng ghế khua đều trên mặt đường trở thành một âm-thanh quen-thuộc và như gắn liền với cuộc đời còn lại của bà già thuốc lá .

Một buổi sáng , con bà đến thăm thì phát-giác bà mẹ đã chết cứng từ đêm hôm qua .Chuyện bà mất đi xảy ra cũng hơn cả tháng rồi.

Vậy mà,theo lời kể của anh Hai què mới đêm qua,chính tai anh đã nghe được âm-thanh đã biến mất giờ lại xuất-hiện .Tiếng ghế khua trên đường,tiếng ghế của bà già bán thuốc lá .Tiếng động như khởi đi từ đầu hẻm ,lúc đầu nhỏ và sau lớn dần .Ðột-nhiên lần này tiếng ghế tới trước nhà anh Hai thì ngưng bặt.Anh nằm trên giường ,đắp chăn kín-mít mà run cầm-cập.Mồ-hôi vã ra như tắm ...Anh mở mắt thao-láo ,nghe-ngóng , tay bấm thần chú , miệng lâm-râm cầu-nguyện mà không tài nào chợp mắt được . Mãi cho đến gần sáng anh mới thiếp đi . Nhìn anh kể,tôi vẫn còn thấy nét sợ-hãi trên khuôn mặt của anh cộng thêm dáng thểu-não vì mất ngủ..Tôi trấn an:"Chắc anh nằm mơ hay ở trong trạng-thái nửa mê , nửa tỉnh chứ gì" . Anh Hai quả-quyết lúc đó mình tỉnh-táo đàng-hoàng , anh còn biết trời đang mưa lớn mà .Tôi hỏi đùa : "Chắc anh mua chịu thuốc lá của bả mà chưa trả nên bà ấy tới kiếm anh đòi tiền chứ gì .? Anh lắc đầu : " Tôi có mua thiếu nhưng đã trả hết nợ rồi ."Nhìn cảnh-tượng chung quanh giờ tôi mới hiểu ra là anh đang cúng bà già bán thuốc lá đây . Tôi cũng chỉ biết làm dịu nỗi lo-sợ của anh mà nói "Anh thành-tâm cúng vái như vậy , lòng thành của anh chắc bà-già cũng chứng-giám và sẽ phò-hộ cho anh,không sao đâu." Sau đó tôi chuyện trò vu vơ , trà nước với anh thêm một khoảng thời-gian ngắn rồi kiếu từ .

Về đến nhà , lòng tôi vẫn còn phân-vân , mang ít nhiều nghĩ-ngợi khi nhớ tới các bậc bô-lão cho rằng những người gặp phải người khuất mặt , khuất mày , một là yếu bóng vía , hai là không được hên lắm . Câu chuyện cũng chìm vào quên lãng . Khoảng chừng vài tháng sau ,tôi vượt biên và mất liên-lạc với gia-đình anh .

Mười lăm năm trôi qua rất nhanh .Trong một dịp về thăm quê-hương , ghé ngang xóm cũ thì được biết gia-đình anh đã dọn đi nơi khác ở và anh đã ra người thiên-cổ.

Tôi cố-gắng tìm đến địa-chỉ mới nơi vợ con anh sinh-sống thì được chị cho biết : Anh mất lúc còn trẻ khoảng chừng 33 tuổi vì bệnh sưng phổi , sau lúc vợ-chồng tôi tìm đường ra đi không bao lâu .Tôi và bà xã chỉ biết thắp cho anh một nén nhang , an-ủi vợ anh vài câu . Nhìn di-ảnh của anh,tôi thấy lòng trĩu buồn và chợt nhớ đến câu chuyện mà anh kể lúc trước ngày tôi vượt biển . Câu chuyện "bà già bán thuốc lá" hay "tiếng ghế giữa đêm khuya"..

Thế-giới vô-hình -Có hay không?...Chưa ai tìm được câu giải-đáp.Tin hoặc không tin có lẽ tùy thuộc vào mỗi người , như tôi đã nghe các bậc tiền-bối thường nói : " Nhất khả tín kỳ hữu , bất khả tín kỳ vô."

Để kết-thúc bài này , người viết xin nói thêm ở đây là câu chuyện có thật đến chín mươi chín phần trăm ngoại trừ tên-tuổi và một vài chi-tiết được thay-đổi để phù-hợp với cốt chuyện . Mong rằng đây là một đóng góp nho nhỏ trong kho tàng văn chương mang màu-sắc huyền-bí đã từ lâu khơi dậy trí tò-mò của tất-cả mọi người .

* * *

Cây bồ đề có ma

Những ngày qua, người dân thành phố Huế xôn xao bởi tin đồn cây bồ đề hàng trăm năm tuổi trên ngã ba đường Lê Duẩn cắt đường Nguyễn Trãi có ma.

Tại cây bồ đề, có một am thờ và rất nhiều lư hương cùng di ảnh. Người dân các nơi thường đến đây cúng bái cho những vong hồn chết đường, chết sông...

Theo những người thường chạy xe ôm ở gần gốc cây này cho biết rằng: Họ từng chứng kiến tận mắt ngay giữa ban ngày thấy một người bà dắt hai đứa trẻ, không biết là con hay cháu, đi ra giữa sông Hương. Cũng có người cho biết hàng đêm đều có các tiếng rên rỉ, kêu than nơi gốc cây. Thậm chí, nhiều người khi qua đoạn đường này vào gần sáng thường thấy tiếng hét rồi có ánh sáng lóe lên khiến họ lạnh gáy choáng váng rồi té ngã.

Người dân ở khu vực trên truyền tai nhau câu chuyện: cách đây không lâu người ta thấy có một người phụ nữ ngoài 50 tuổi đang cùng hai đứa con nhỏ ngồi dưới gốc cây bồ đề này một lúc thì tự dưng thả hai đứa con và bơi qua sông Hương một mình trong lúc nước rất lớn. Sau đó người ta phải đi tìm thì gặp chị ở bên kia sông đang ngồi trong một quán nước. Khi được hỏi thì người phụ nữ này không hề biết gì cả mà hơn nữa cũng chưa bao giờ biết bơi. Nhiều người cho rằng đây là do ma nhập. Không những thế, nhiều đêm người ta còn thấy có người phụ nữ ngồi ru con dưới gốc cây bồ đề.

Trưa 30/10/2009, thời điểm được xem là giờ ma hay nhập, chúng tôi đã gặp trực tiếp những người dân quanh cây bồ đề để tìm hiểu chuyện cây này xuất hiện ma quái.

Vợ chồng bác Lê Văn Thái ở khu định cư Kim Long (TP Huế) đã bán nước mía ở đây mấy chục năm cho biết: "Chuyện ma xuất hiện ở đây kể mấy ngày cho hết. Chỉ cần đến gốc cây tè bậy một cái mà xem không bị ma bóp cổ mới là chuyện lạ. Chuyện nhiều người bị ma ám ở đây xuất hiện nhiều lắm rồi".

Bác Lê Văn Ái ở Kim Long cũng kể: "Ba năm về trước có hai mẹ con bán vé số nghỉ trưa ở đây rồi thằng bé tè vào gốc cây sau đó thì phát điên, phát dại ngày nào cũng đến đây la hét. Về sau mẹ nó phải cúng mất mấy ngày mới khỏi.

Mới đây thôi, vợ anh Tuấn - bảo vệ Công viên cây xanh Bến Me bên bờ sông Hương bị ma nhập không hề biết bơi vậy mà băng qua sông Hương. Cảnh sát đường thủy cùng phường Phú Thuận tổ chức vớt xác nhưng sau lại thấy chị này ngồi ăn ốc ở bên kia sông. 12 giờ trưa chúng tôi cũng không dám ngủ vì sợ chuyện không hay, khoảng 5 giờ chiều thì lo về rồi".


End.

Chuyện Ma Có Thật Hồn Ma Bà Giúp Việc

Oan hồn ma nữ


Khoảng 1 năm về trước vào giữa tuần trăng tháng 7, lúc đó trời mưa lâm thâm, tôi vừa đi qua nhà bạn về và tình cờ hôm đó tôi tới đường tắt, lối đó nằm sát ngay cổng BV xây dựng dưới Thanh Xuân Bắc, HN.

Lúc đó là vào khoảng tầm 12h kém 15, tôi đi xe máy vào đến đầu ngõ thì nhìn thấy 1 đứa con gái đang ngồi bệt trên cái thềm xi măng của khu nhà tập thể dưới cái bóng đèn đường nhập nhà nhập nhoạng, lúc đó tôi chỉ cảm thấy thật lạ lùng vì tại sao trời mưa như thế, chỗ đó sũng nước như thế mà lại có đứa dở hơi nào ngồi đây 1 mình thế này?

Cho đến khi xe tôi đi lại gần hơn 1 chút thì cái con ma đó bỗng dưng quay mặt lại nhìn thẳng vào đèn pha xe tôi mà không hề chớp mắt, cái cổ của nó quay rất đúng quỹ đạo với sự di chuyển của cái xe tôi càng lúc càng đi lại gần nó hơn, lúc đó thì cũng đã muộn để quay đầu xe lại nên tôi rất đề phòng, chỉ sợ là gặp phải cướp của, nên tôi cứ nhìn chằm chằm vào thái độ của nó.

Đúng lúc xe của tôi đi ngang qua mặt nó, vì cái khoảng cách giữa 2 lề đường của ngõ rất hẹp, chỉ khoảng 2,5 m nên xe tôi đi lướt gần sát qua mặt nó khoảng cách chỉ vào khoảng hơn 1 m, tôi nhận thấy con bé này có cái sắc mặt rất trắng và điệu nhìn rất vô hồn. Đột nhiên, lúc xe tôi đi ra đúng khoảng trước mặt nó, nó ngoác miệng cười với tôi 1 cái, cái mồm của nó đột ngột rộng ngoác ra đến quá 2 mép mũi, sát vào đến gần 2 bên mi mắt và đỏ lòm, tôi thất thần vê ga phóng vút 1 cái, lúc đó không biết do ai mách bảo mà tôi kịp gìm phanh lại để tranh húc phải cái tường thấp ngăn cách giữa con đường với sân tập thể của tòa nhà bên cạnh, nếu hôm đó mà tôi không đủ bình tĩnh để ra khỏi khúc cua đó thì chắc là xe tan mà người cũng nát, vì tôi vít 1 phát lên gần 70 km/h vừa cày số vừa vê ga, đến lúc tránh tường thì xe đã sắp húc vào đến nơi rồi.

Sau đó tôi chạy 1 mạch về nhà vừa đi vừa ngoái lại đằng sau xem vì chỉ sợ nó nhảy lên ngồi lên xe thì có mà chết vì sợ, đây là kinh nghiệm của tôi về 1 lần gặp 1 hiện tượng lạ, người ngoài thì cho rằng tôi bịa, hoặc tôi thần hồn nát thần tín, nhưng xin thưa, tuy chỉ là 1 cái ngõ hẹp và chỗ đó cũng không phải là chỗ quá đông người qua lại, nhưng đã từng có 1 cô bé đi với bạn trai bị xe taxi phi vào ngõ húc chết địa điểm gây ra tại nạn cực kì gần vơi chỗ tôi gặp con ma đó, chuyện này sau khi về nhà và hỏi mẹ tôi mới được biết.

Cho nên tôi thấy ớn lạnh và biết mình đã gặp phải cái gì, con ma đó ngoại hình không hề cổ quái, trái lại, nó ăn mặc sành điệu với quần nhung nâu bó sát, áo len cao cổ sọc trắng đỏ, riêng tóc thì lâu rồi tôi không nhớ lắm nhưng hình như là tóc ép thẳng, với dáng vẻ rất bình thường như thế cho nên tôi đã bị nó đánh lừa cho đến lúc đi ngang qua mặt nó và suýt bị nó dọa cho phi xe vào tường.

Cho nên đây 1 lời khuyên giành cho các bạn, nhất là các bạn nữ, tuyệt đối đã đi về khuya là tránh tất cả các ngõ hẻm tối, tốt nhất là không nên về khuya mà làm gì, tôi hay đi về muộn và đúng như cổ nhân nói: " đi đêm lắm có ngày gặp ma" theo nghĩa đen. Và nếu chẳng may đã đi qua đó là phải có người đi cùng, tôi vốn là 1 không biết sợ và may là như thế vì tôi là 1 người trước đến nay tuy có tin rằng có sự tồn tại của linh hồn con người nhưng tôi không nghĩ là có ma, mà lại xuất hiện ở thành phố ! Đây hoàn toàn là chuyện có thật, tôi mong các bạn hãy lấy đó là 1 kinh nghiệm, hoặc ít nhất là để tránh phải tình huống " thần hồn nát thần tín" như tôi thì các bạn hãy nghe theo, sẽ không có gì thiệt thòi cho các bạn cả, vì đó đơn giản chỉ là 1 lời khuyên tốt, vì ngoài ma ra, trong các ngõ vắng thường tiềm ẩn nguy cơ bị cướp, bị hiếp *, và tỷ lệ tệ nạn cũng rất cao nếu vào những khu vực an ninh không đảm bảo.

* * *

Hồn ma đòi con


Tối thứ 7 tui wa nhà thằng bạn lấy đồ. Nhà nó hơi xa nên tui phải đạp xe. Tới nhà nó thì có 1 mình nó ở nhà à. Thế nên tui zô chơi luôn. Vừa ngồi xuống ghế thì điện tắt phụp. Tui nhìn quanh thì thấy một cái bóng trắng xõa tóc bụng to ơi là to ( như là có bầu í ) đi lướt qua. Tui sợ quá ụp mặt xuống gối thì thằng bạn tui từ đằng sau la lên: '' Ma....ma......'', rồi nó chạy ra chỗ tui. 2 đứa ngồi ôm nhau thì điện có lại. Sợ quá tui zới nó ra khỏi nhà qua nhà cô hàng xóm.

Kể lại cho cô í nge thì cô nói : '' hồi đó đằng sau nhà thằng K ( tên thằng bạn tui ) có ngôi nhà đẹp lắm của ông kia người Tàu, ổng có 1 bà vợ đẹp nhất xóm. Ổng giàu nhờ cái xe hủ tíu mì. Hủ tíu ổng bán rất ngon nên được nhiều người ăn, trong đó có một cô gái rất trẻ ngày nào cũng ăn. Cô rất đẹp khiến ông ngất ngây, bà vợ hiểu ý nên liền không cho ông đứng bán mà đích thân bà đứng bán. Một hôm trong lúc bà lơ đễnh ông ngồi vào bàn cô gái trẻ đẹp í đang ăn hỏi nhỏ rồi ông nói với vợ là để ông bán. Còn vợ ông thì đi đánh bài. Tối đến cô gái ấy đến, họ í í nhau đúng lúc bà vợ mở cửa ra. Bà nổi trận lôi đình quyết hỏi cho bằng được. Cô gái ấy khi có bầu được 6 tháng thì bà vợ bóp cổ cô chết rồi dìm vào cái giếng sau nhà thằng K. Còn ông chồng thì đâm đầu chết theo. Bà vợ cũng chuyển nhà, ngôi nhà đó giờ bỏ hoang. Có nhiều người thấy cô ấy về và nói '' trả con lại cho tôi ''. Cô hàng xóm cũng bị một lần. Cứ mỗi lần đám dỗ thì cô phải cúng cho ngôi nhà đó mới được yên. Cô bảo ai nhìn thấy cô gái ấy thì phải đốt giấy tiền vàng bạc nếu không sẽ bị cô í đi theo.

* * *

Hồn ma bà giúp việc


Anh họ tui hay chở bồ ổng đi chơi, 1 hôm đi ngang qua cái nghĩa địa thì trời đổ mưa. 2 người đành núp zô cái ngôi nhà kia. Nhìn thì cứ ngỡ là nhà có người vì đèn điện sáng trưng. Bên kia nhà đối diện có một anh kia bước ra hét lên '' đừng có đứng ở nhà đó ''. Thế là ổng bả nhìn zô thì thấy 1 bà mở cửa trợn mắt nhìn. Sợ quá 2 người chạy và trời tạnh mưa. Anh hàng xóm kia nói kể '' nhà đó bỏ 2 năm rồi. hồi đó có bà già ( là cái bà mở cửa ra đó ) giúp việc cho đôi vợ chồng trẻ trong nhà đó. Đôi vợ chồng vì có tiền nên cho bà ở luôn và dọn sang nước ngoài ở. Trong nhà có cái võng và ở đây mọi người thường nge tiếng cót két của cái võng đó. Bà ta già rồi chết, không ai chôn cất nhưng hàng xóm cũng hợp tiền để mai táng cho bà. Kể từ đó ngôi nhà tối là có điện, thỉnh thoảng có vài người thấy bóng bà đứng ở hành lang. Họ vẫn làm việc bình thường mặc dù rất sợ và không ai dám lại gần vì họ nghĩ bà ở trong ngôi nhà đó để giữ ngôi nhà.

End.

Chuyện Ma Có Thật Bí ẩn Lời Nguyền Trên Cây Cầu Ma

Đêm kinh hoàng trong ngôi nhà ma


Sau ngày 30/4/75 ba tôi đưa gia đình về Bình Long sinh sống để chạy kinh tế mới. Trước khi gia đình dọn về đó, ba tôi đã đi trước một chuyến, mướn được một căn nhà tương đối khang trang đẹp mắt nhưng giá lại rẻ. Đêm đầu tiên cả nhà chúng tôi đi ngủ sớm vì mệt mỏi đường xa. Đèn vừa tắt, tôi vừa đặt lưng xuống giường thì nghe tiếng gõ cửa. Tôi lấy lạ lắm, vì gia đình mới vừa dọn về đây, đâu có quen biết ai. Đến gõ cửa giờ này nếu không phải công an thì là trộm cướp. Cả nhà tôi hình như không ai nghe hay sao mà không có ai lên tiếng gì. Nghĩ tới trộm cướp tôi thấy sợ không dám ra mở cửa. Nếu công an thì họ sẽ lên tiếng kêu mở cửa. Thôi thì cứ coi như không nghe gì hết cho chắc ăn. Nhưng chỉ vài phút sau tiếng gõ không phát ra từ chiếc cửa trước mà là cửa sau. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một cảm giác ớn ớn từ sau ót chạy dọc theo sống lưng. Lúc này thì tôi quyết định chắc chắn không ra mở cửa. Vừa lúc đó thì tiếng gõ đã chuyển lên mái nhà. Trời ơi! Chuyện gì đây, người gì mà lẹ quá vậy, mới gõ cửa trước rồi ra cửa sau, rồi thoáng một cái đã lên mái nhà gõ. Tôi bật dậy phóng ra khỏi giường chạy qua chổ giường ba tôi hớt hãi:

- Ba có nghe tiếng gõ cửa không ba? Giờ này sao có ai gõ cửa nhà mình từ các hướng.

Ba tôi trả lời ngắn gọn, như đang lắng nghe thêm tiếng gì sắp tới:

- Ba nghe rồi. Con cứ về ngủ đi.

Tôi vừa trở về giường đặt lưng nằm xuống thì hỡi ôi, một người người quấn băng trắng khắp người từ phía bếp đi về phía giường tôi. Lúc đó, cả nhà ai nấy đều nằm yên trên giường, tất cả cửa đều đóng kin. Tôi như chết điếng người, muốn ngồi dậy và muốn la lên nhưng hoàn toàn bất lực. Con ma quấn băng trắng đi vào mùng tôi, leo lên bụng tôi nhún mấy cái, rồi đứng lên bước đi trên người tôi từ chân lên đầu, rồi biến mất. Lúc đó tôi mới vùng dậy được, vừa bước ra ngoài mùng thì một người khác không biết từ đâu xuất hiện. Lần này nó quấn băng đen khắp người, nhưng cũng biến mất rất nhanh. Lúc đó tôi lấy hết can đảm nói lớn tiếng:

- Nếu thực sự các người là ma quỷ thì hãy hiện ra cho tôi thấy đi, tôi mới tin.

Ngay lập tức con ma quấn băng đen xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi lập tức chạy về phía giường ba tôi, la thất thanh:

- Ba ơi ba, nhà này có ma ba ơi.

Ba tôi trả lời bình tĩnh:

- Tao cũng bị nó nhát nãy giờ đây. Thôi cha con mình đi luộc nồi khoai, ngồi chờ trời sáng vậy.

Thời gian đó vợ chồng chúng tôi mới cưới. Vợ tôi nãy giờ ngủ say sưa không hay biết chuyện gì, bây giờ bước ra cằn nhằn:

- Trời ơi hai cha con anh làm gì mà om sòm cả đêm không cho ai ngủ.

- Anh nói em đừng sợ nhé, nhà này có ma, nãy giờ anh và ba bị tụi nó nhát te tua.

- Người không sợ mà đi sợ ma làm gì.

Ngay lập tức con ma băng trắng từ đâu nhào ra bịt miệng cô ta. Trời thần ơi, cô vợ tôi như muốn chết tại chổ. Ba tôi chắp tay vái:

- Gia đình chúng tôi là người từ xa tới, không biết các vị ở đây, nếu có gì đụng chạm xin các vị bỏ qua cho. Xin cho chúng tôi tá túc cho hết đêm nay. Sáng mai chúng tôi sẽ dọn đi ngay. Từ lúc đó thì không thấy con ma nào chạy ra nữa.

Trong hoàn cảnh lúc đó mới thấy rõ câu "thức đêm mới biết đêm dài". Khoai trong nồi như đã chín rục từ hồi nào mà trời vẫn chưa sáng. Buồn ngủ quá chịu không nổi và thấy tình hình có vẻ êm, chúng tôi trở về giường ngã lưng chờ trời sáng.

Vừa hừng sáng, tôi theo ba tôi qua nhà bà chủ nhà nói rõ ý định dọn ra không thuê nữa. Bà ta hoàn toàn không một chút ngạc nhiên khi nghe chúng tôi kể chuyện đêm kinh hoàng. Bà lắc đầu ngao ngán:

- Từ đó tới giờ chưa có ai ở được trong căn nhà đó. Tôi đã tính rồi, ai ở được thì tôi sẽ tặng luôn căn nhà.

Bà bắt đầu kể từ mấy năm trước...

Bà chủ nhà mắt nhìn xa xăm, chậm rãi kể. Ba năm trước gia đình bà sống hạnh phúc trong căn nhà đó. Chồng bà tử trận trước năm 1975. Bà nuôi dạy ba thằng con trai. Đứa lớn nhất năm đó mười tám tuổi. Hai thằng nhỏ thì mười sáu và mười ba. Sau khi chiến tranh kết thúc, mọi người ở xứ đó đổ xô đi tìm bom, đầu đạn về bán phế liệu. Hôm đó ba đứa con trai hì hục cưa trái khói gì đó, tôi không rõ lắm. Chỉ biết là việc làm đó quá nguy hiểm nhưng họ vì miếng cơm mà phải làm liều. Hôm đó thì họ không may mắn như những lần trước. Trái đạn phát nổ ngay trước sân nhà. Ba cậu thanh niên bị phỏng nặng và chết. Mấy con ma đêm đó chính là mấy đứa con của bà chủ nhà.

Hóa ra cả xóm không ai không biết nhà đó có ma. Nhiều người hàng xóm đối diện, đêm đêm nhìn qua cửa sổ thấy tụi nó lảng vảng trước căn nhà, đi ra đi vô, y như người ta. Từ khi bà chủ nhà dọn ra, không ai vô đó ở nổi. Ngay trong ngày đó, trước khi trời tối, chúng tôi đã dọn nhà đi thuê nhà khác ở.

Sau này có một gia đình kia vào ở, cũng bị nhát. Nhưng sau đó họ sống yên lành. Nghe nói đêm đầu tiên ông đã hứa với mấy con ma là mỗi ngày cúng một nải chuối. Từ đó tụi nó để yên cho gia đình ông ở.

* * *

17.Bí ẩn lời nguyền trên cây cầu ma

Một nữ sinh trẻ xinh đẹp, nặng lòng yêu đương bị người yêu ruồng bỏ sau khi "ăn trái cấm". Cô tìm ra cây cầu gieo mình xuống dòng nước với cái thai trong bụng. Người đời đồn rằng cô gái ấy đã để lại lời nguyền độc ác đầy ứng nghiệm cho cây cầu…

Những cái chết bí ẩn

Bây giờ, nơi cây cầu cô sinh viên đó nhảy xuống đã có tên cầu hẳn hoi, mà cái tên cũng rất thảm thương như dấu ấn bi thương để "tưởng niệm" các cô gái chết trẻ vì tình – cầu Đa Cô. Người ta kể rằng, vì cây cầu là nơi nhiều cô con gái ở tuổi "ô mai" tìm đến nhảy sông tự vẫn vì tình nên dân gian đặt tên cho cầu là Đa Cô.

Về mặt thông số vật lý, cầu Đa Cô có chiều rộng 9m, dài 33m, nằm trên QL 1A chạy qua quận Liên Chiểu, TP Đà Nẵng, là cung đường rất rộng, đẹp, thoáng đạt và tiện lợi để tham gia giao thông. Nhưng cây cầu lại thường xuyên có người nhảy cầu tự tử và là điểm đen tai nạn giao thông!

Theo thống kê của chính quyền địa phương, có gần 20 cô gái chết ở đây bằng cách nhảy cầu. Nhưng trong thời gian 5 năm trở lại đây, đã có 7 người tự tử rơi vào trường hợp các cô gái tuổi còn rất trẻ, gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, đã chọn nơi đây để gieo mình.

Những cô gái sống sót kể lại rằng, phần vì họ bị ám ảnh rất nhiều khi nghe người ta kể và cảnh báo về oan hồn chết vì tình trên cây cầu trên. Chính họ bảo, nhiều khi đau đầu quá, cũng là lúc bắt gặp oan hồn đó về mời gọi, thậm chí "cưỡng bức" đến cầu để giải thoát những đau khổ về tình yêu (!?).

"Nó" còn bắt mọi người phải "sống tốt" với ma quỷ nếu không muốn bị hành hạ, đày đọa. Chính vì thế mà những am miếu thờ hai bên cầu lúc nào cũng nghi ngút khói hương. Người ta còn đồn rằng cô sinh viên kể trên rất hay hiện về dưới muôn hình vạn trạng. Người đang đi xe mà thấy cô thì không đủ khả năng làm chủ tốc độ. Lời đồn thổi khiến ai đi qua cầu cũng cố phóng xe thật nhanh, khiến tai nạn thường xuyên xảy ra, mà số nạn nhân nữ chiếm tới hơn 80%.

Đi tìm tung tích cô gái đã để lại lời nguyền

Chúng tôi đi tìm những người biết cô gái đã chết vì tình oan và để lại lời nguyền độc đó. Người thứ nhất là cô Đặng Lan, giáo viên bộ môn văn đã có quan hệ thân thiết với cô gái. Ngày đó cô đã hướng dẫn cô bé làm đề tài nghiên cứu về văn học dân gian nên hiểu tâm tư tình cảm và tính khí của cô gái. Người thứ hai là thầy giáo Nguyễn Khắc Sinh, Giảng viên dạy văn trường ĐHSP Đà Nẵng, nơi cô gái đã học 2 năm.

Chuyện kể rằng 21 năm về trước, lúc đó, trường ĐHSP Đà Nẵng mới là Cao đẳng Sư phạm, thành phố cũng còn xơ xác và tiêu điều lắm. Trường CĐSP hoang vu nhưng đã thu hút rất nhiều cử nhân về tu nghiệp. Trong khóa 9 của trường, khoa sư phạm văn nhiều nổi trội hơn cả, là khoa đắt giá nhất của trường, cũng là khoa tập trung nhiều nữ sinh tươi tắn, xinh đẹp.

Trong lớp K9 ấy có Hoàng T.N, quê ở Hòa Vang, nổi tiếng xinh đẹp nên được nhiều chàng trai để ý. N học rất giỏi, chăm chỉ, bạn bè và thầy cô trong trường ai cũng quý mến. Năm thứ 3, cô phải lòng một chàng sinh viên Đại học Bách Khoa Đà Nẵng. Quá say mê yêu đương, sức học của N giảm hẳn. Cái gì đến đã đến, N có bầu đến tháng thứ 4 mới biết. Chàng trai biết tin như bừng tỉnh khỏi cơn mê, anh ta hứa về quê xin cha mẹ cho cưới nhưng rồi không thấy quay lại…

Còn thầy Nguyễn Khắc Sinh kể: Vào một đêm trăng sáng vằng vặc lạ thường, nửa đêm, khi các phòng đã tắt đèn đi ngủ, thì N mở cửa phòng đi ra. Thấy N vẫn mặc quần áo ngủ nên mọi người cũng không để ý. Đến khi đợi mãi không thấy N về, cả phòng mới tá hỏa đi tìm.

N bần thần đi ra cây cầu hoang cách trường gần một cây số, nằm ở phía Nam trường học. Nhiều người đi chợ đêm thấy cô đứng trên đó khóc ngặt nghẽo, thống thiết gọi mẹ, gọi cha, gọi tên người yêu và oán rằng sẽ chết. Mọi người càng can ngăn N càng hung dữ. Trước khi lao mình xuống dòng nước, N la thảm thiết: "Tôi chết cho thằng đó phải chết. Những ai yêu như tôi sẽ phải chết như tôi, tại cây cầu này…".

Sáng hôm sau, thành phố bừng tỉnh sớm hơn so với lệ thường để chuẩn bị cho công tác vớt xác N và lo hậu sự. Nhưng mất đến hai ngày hai đêm lặn hụp, người ta vẫn không vớt được xác của N. Cho đến khi phải đem rào gai buộc mấy tạ đá chim xuống đấy và lôi cả tấn rác lên mới kéo được xác cô. Người ta nói xác cô bị chìm xuống lớp bùn rác tới mấy chục cm. Đó có thể chỉ là một chi tiết hư cấu, khiến lời nguyền ma trên cây cầu càng thêm quái đản.

End.

Truyện Ma Có Thật: Ma Nơ Canh

Ma-nơ-canh


Chuyện này mình cũng ko phải là nạn nhân nhưng được tận mắt chứng kiến (tuy rằng không hoàn chỉnh) qúa trình xảy ra. Truyện là như vậy. Chị họ của mẹ mình là Bác Thu, Bác có 1 xuởng thi công chuyện làm manơcanh, làm gia công vài và nhuộm ... Chuyện này làm Bác phải đóng cửa cả 1 công xưởng gần 2 năm. Hồi đó bác Thu có làm 1 đợt hàng manơcanh theo mẫu định sẵn cho 1 công ty thời trang. Gần 72 con manơcanh, đến lúc kiểm giao hàng thì có khoảng 5 con không đạt chất lượng (đa phần về kích cỡ) trong đó vô tình có 1 con khá lạ. Bác Thu đem hết 5 con cất vào kho bán lẻ dần. Từ từ 4 con kia cũng ra đi, riêng con thứ 5 ko ai dám mua. Cứ mỗi lần vào cái kho chứa nó thì từ nhân viên đến khác hàng đều rùng mình và phải đi ra liền. Cảm giác như có ai đó đang nhìn mình một cách quái đản. Bác Thu cũng không để ý đến cái kho đó. Bẵng đi gần 1 năm, bác tổng kết năm thì phát hiện ra còn con manơcanh đó

Xin kể thêm mấy chuyện nhỏ mà bác Thu gặp. Bác là người rất tiết kiệm nên hay cho chị lao công thu gom vải vụn để tăng thêm thu nhậm (1 khoảng rất khá) nhưng từ dạo 7 tháng nay chị lao công than là vải vụn ngày càng ít đi trong khi xưởng dệt lạ tăng lượng sản xuất

Trở lại chuyện con manơcanh, khi bác và ông trợ lý kiểm kê hàng trong kho thì ông trợ lý buộc miệng kêu "con này trông model ghê" bác bỗng giật mình. Cách đây 1 năm con này được làm theo model mới nhất là mốt tóc ngang vai kiểu búpbê và 1 năm sau nó vẫn mode và dù rằng model giờ là tóc dài duỗi thẳng. Bác nhìn kỹ, mái tóc con búp bê dài ra rất nhiều. Bác bỗng phát hiện ra con mắt của manơcanh như đang đọc được suy nghĩ của bác. Bác lạnh người. Bác quyết định đem con manơcanh này đi huỷ. Khi bác đi ra và mấy anh thợ bước vào ...

Bác giật mình khi nghe tiếng la, 1 trong những cái máy cắt vải cũ bỗng nhiên hoạt động và cắn nát tay một anh thợ. Bác càng cảm thấy sợ con manơcanh đó hơn... Kỳ này sau khi dọn dẹp tất cả gọn gàng và cẩn thận chính tay bác và thợ khiêng con manơcanh khi tiêu huỷ. Khi bắt đầu gỡ mái tóc mọi người càng ngạc nhiên hơn khi mái tóc dính chặt vào da đầu và tóc có độ mềm và hương thơm thoang thoảng như tóc thật. Ko gỡ được mái tóc mọi người tác đôi con manơcanh ra cũng không được. Chuyện kỳ dị bắt đầu làm mọi người sợ. Bỗng 1 anh thợ la lên, trên tay anh có 1 vết cắt nhìn như dao khi mọi người dở lên thì trên miệng con manơcanh tuy ko rõ nhưng có 1 vệt nhìn như máu rất nhỏ. Mọi người bắt đầu bấn loạn. Bác Thu quyết định cho búa đập nát nó ra. Khi đập nát nó ra bên trong có rất nhiều vải nhưng vụn như cám

Mọi người tái xanh mặt khi đập nát cái đầu nó thì cặp mắt văng ra như đang nhìn mọi người. và từ hôm đó

Mọi người trong xưởng bắt đầu thấy ... Đầu tiên là chị lao công thấy 1 người phụ nữ không có con mắt đang ăn vải vun và nhét đầy mòm. Tiếp theo là anh bảo vệ thấy 1 cái manơcanh không đầu đang đi. Anh Nhân lúc đó là người can đảm nhất cũng bệnh liên miên 3 ngày khi thấy cái 1 cái đầu manơcanh đang ráng rướn mà ăn vải. Tiếp theo nhiều người bắt đầu thấy có cái đầu manơcanh 1 cách vô hình trong xưởng. Ghê nhất là Chú Khang 1 lần đang đi thấy có cái đầu manơcanh chú với tay cầm thì bị nó cắn. Vết cắn lở loét phải trị cả 6 tháng mới hết

1 tháng khủng khiếp ai cũng sợ và tinh thần hoảng loạn... Bác Thu mới kêu mẹ tôi, mẹ tôi có 1 người bạn là Bác Hải. Khi bác Hải đến bác im lặng và lắc đầu. Đây là 1 con manơcanh thành tinh vì nhiều lý do. Khu đất xưởng bác Thu gần 1 khu mộ chính âm khí vả vải vụn nuôi nó. Bác Hải đành chiu thua vì bác chuyên xem số thôi chứ ko diệt ma. nhưng bác Hải có cho bác Thu 1 lời khuyên là cúng nó cho yên chuyện vì trong thời gian bác làm ăn khấm khá cũng do nó toả hương thu hút người ta. Bác Thu lặng người. Bác cúng vái rất lớn và đêm đó do vết thương hay do gì ko biết chú Khang nằm mơ thấy 1 người đàn bà ko mắt đến nói là chỉ đi khi nào có đôi mắt

Mọi người điên cuồng đổ xô đi kiếm đôi mắt cho nó nhưng ko kiếm ra. Những chuyện kỳ dị trong xưởng bác Thu ngày càng khủng khiếp hơn. Con manơcanh ko ăn vải nữa vì lượng vải vụn có giới hạn. Người ta bắt đầu thấy trong xưởng xuất hiện máu và từng mảng lông mèo hay lông chó. Tôi được thấy trông khá ghê rợn.... Mọi người bắt đầu lo lắng thật sư. Tôi nhớ lúc đó dì tôi đi báo công an, an công an trực đêm đó giờ nghe đâu đã bỏ nghề. Ngày nó mới xuất hiện thì còn thoắt ẩn thoắt hiện, giờ thì càng lúc càng lộng hành. Bà con sống trong tình trạn căng thẳng tột độ nhất là bác Thu. Tôi nhớ tóc bác bạc đi nhiều. Xưởng làm ăn thất bát hẳn và nhân công bắt đầu bỏ việc. Những người dũng cảm thì bắt đầu lơi ý chí ...

Bác Hải là người cứu tinh. Bác nói rằng trong 1 cuôn sách về tần thuật gia liên cổ có nói về "vật" mà thành "tinh" thì bao giờ sau gáy nó cũng là điểm chí mạng của nó. Đêm đó tôi bị nhà giam không cho đi với bác Thu. Tôi leo rào đi luôn, phần vì tò mò phần vì thương bác qúa. Đêm đó gồm 7 người. Bác Thu, Hải, anh Nhân, tôi và 2 người thợ nữa. Đến chính cái kho đó. À nhắc 1 chuyện nhỏ là sau khi đập nát nó hôm sau ngừơi ta thấy cái đống đó biến mất. Và trong kho suốt ngày cứ nghe tiếng độn lạ. Mà cái kho trở nên khủng khiếp, ban ngày ko ai mở cửa vào được nhưng ban đêm thì của hé mở (mô phật) Khi bước vào. Bác Hải lấy ngay ra 1 bức tượng nhỏ. Bỗng có 1 tiêng rặc rặc nhưng xương người gãy phát ra trong bóng tối. Đang lúc đó thì bác Thu và Hải kêu tôi đi ra vì tôi còn trẻ... Đành ra vậy

Không biết trong đó xảy ra chuyện gì nhưng sau đêm đó. Gia đình bác Hải xảy ra 1 chuyện thương tâm mà dù khả năng bói toán của bác thuộc hàng cao thủ. Còn bác Thu đóng cửa luôn xưởng dệt may và làm manơcanh, bác Thu không làm ăn nữa mà đi tu... Đêm đó có 1 người chết. Đó là anh Nhân, nghe đâu trong lúc mọi người đang đè con manơcanh ngay tử huyệt nó mà đâm thì không biết do vô tình hay cố tình cái máy cắt vải đã dc niêm phong bỗng hoạt động cắt anh Nhân cho đến chết. Mọi chuyện qúa kinh hoàng. Năm đó Bác thu bị kiện là có góp phần hại chết anh Nhân do gia đình anh làm. Bác Hải nói là cái gì cũng do lỗi lầm của mình trong tiền kiếp và hiện tại gây nên. Những sự cố bình thường bác còn giúp né dc chứ những chuyện như vậy thì không

Con manơcanh bị đâm ngay tử huyệt sau gáy và bị đốt nhưng bù lại là anh Nhân đã chết, Bác Thu bồi thường 1 số tiền khá lớn sau 4 năm kinh doan phát đạt. Bác không bán và để cái khu nhà kho với mớ tro tàn đó lại và dán bùa lại... Đến giờ cái nhà kho đó vẫn còn và Bác Thu đang tu trên 1 chùa.



End

Đọc Truyện Ma - Người Đẹp Vườn Trúc Đào

Người Đẹp Vườn Trúc Đào - Truyện Ma


Vào những năm 1948 - 1950, trên những chuyến xe đò liên tỉnh từ Sài Gòn về miền Tây thường rất ít khách. Nhất là ở chuyến xe "tài nhì”, tức xe chạy trễ, chuyến cuối lại càng ít người đi hơn.

Chuyến xe chạy Sài Gòn - Vĩnh Long khi tới Bắc Mỹ Thuận thì trên xe chỉ còn đúng năm người: Hai cậu con trai vốn là sinh viên học ở Sài Gòn về quê nghỉ hè, một đôi vợ chồng già có lẽ đi thăm con cháu ở xa về, trên tay xách nách mang quá nhiều quà cáp và một cô gái mà suốt đoạn đường xa chỉ thấy ngồi im rồi lại ngủ, gần như chẳng quan tâm gì đến chung quanh.

Hai anh chàng ngồi băng ghế sau cô gái, đến lúc này, khi khách đã xuống gần hết mới chú ý đến người đẹp. Mà quả cô nàng đẹp thật, đẹp đến không ngờ!

Linh, anh chàng đeo kính cận tỏ ra ngạc nhiên:

- Vậy mà nãy giờ mình không để ý. Đẹp quá, Đạt ơi!

Đạt, người ngồi cạnh nhưng mắt nhìn, vẻ thờ ơ:

- Ờ thì đẹp, nhưng mắc gì tới mầy, sao quan tâm dữ vậy?

Lời nói của Đạt hơi lớn, nên khiến cô gái phải quay lại nhìn. Linh lúng túng thấy rõ:

- Mày… mày có im đi không thằng khỉ gió. Mày...

Người đẹp chỉ liếc qua hai anh chàng rồi lại tiếp tục im lặng. Xe bắt đầu xuống phà. Đôi vợ chồng già có lẽ tới nhà nên gọi xe lôi, chất đồ lên khi hành khách xuống phà. Do phải xách mấy túi đồ khá nặng theo, nên khi đi một quãng xuống gần tới sông, Linh mới dáo dác tìm quanh, chẳng thấy cô gái đâu, anh ta lại hỏi Đạt: - Cô ta đâu rồi?

Đạt chau mày:

- Cô nào?

Linh phát cáu:

- Thì người đẹp ban nãy chứ cô nào nữa! Mới đây mà sao chẳng thấy cô ta đâu nữa? Chẳng lẽ...

Cả hai xuống phà, trên phà khá đông người, nên Linh có cố nhướng mắt tìm khắp nơi cũng không thấy cô gái mặc áo dài trắng. Anh chàng tiếc ngẩn tiếc ngơ, bởi dễ gì gặp được một người đẹp cỡ đó trên cùng một chuyến xe chiều...

Phà tách bến chậm, gió từ sông cái thổi lồng lộng xua đi cái oi bức mà suốt mấy giờ liền hành khách phải chịu đựng trên xe. Lại chẳng còn xa nữa là tới bến, nên mọi người có vẻ nhẹ nhõm, khoan khoái. Linh chẳng còn hỏi Đạt xem đã tới chưa như khi còn ngồi trên xe, bởi mắt anh chàng còn bận đảo khắp nơi để tìm. Anh ta lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ cô nàng xuống ở bờ bên kia rồi?

Chẳng mấy chốc phà đã tới bến Vĩnh Long. Hành khách hấp tấp đi bộ lên để đi một đoạn năm, bảy cây số nữa để đến bến xe cuối. Mấy tay lơ xe giục giã:

- Bà con đi xe Thuận Thành hãy mau lên xe cho kịp chuyến đò cuối về bên Cồn đi!

Linh lần đầu tiên theo bạn về quê nghỉ hè, nên hỏi lại Đạt:

- Về bên Cồn có phải về nhà cậu không?

Lúc này Đạt mới cười:

- Bây giờ mới hỏi, bộ hết còn trông ngóng người đẹp nữa hả?

Linh hơi ngượng, nhưng giọng vẫn tỏ ra tiếc nuối:

- Chẳng kịp bắt chuyện gì hết...

Đạt đấm vào vai bạn một cái:

- Thằng mê gái.

Linh miễn cưỡng theo Đạt bước trở lên xe. Và lúc này đôi mắt anh ta sáng rực lên khi nhìn thấy cô gái vẫn còn ngồi yên ở băng ghế. Cô nàng vẫn đang nhắm mắt ngủ.

Tay lơ xe nói như giải thích cho Linh và Đạt về việc cô gái không xuống xe:

- Cô ấy bị say xe xuống không được chớ còn bắt buộc ai cũng phải xuống đi bộ qua phà.

Linh đâu cần lời giải thích đó, bởi việc người đẹp vẫn còn đây là quá đủ với anh chàng rồi. Vậy mà...

Linh sung sướng nhắm nghiền mắt lại, Đạt phải buột miệng:

- Mày cũng say xe nữa sao?

Linh chẳng đáp, anh cứ nhắm nghiền mắt như muốn tận hưởng phút giây hạnh phúc này, Đạt tưởng bạn bệnh thật nên đưa tay lên sờ trán, khiến Linh càng muốn nhắm mắt thật lâu thêm. Lát sau xe đã tới bến. Linh cố nhắm mắt để như nhốt hình ảnh người đẹp vào đó, cứ sợ nó mất đi.

Mà mất thật! Lúc anh ta nghe lơ xe giục: "Xuống xe nhanh lên”, thì nhìn lại đã chẳng còn thấy cô gái đâu. Hoảng quá anh ta nhéo Đạt một cái rõ đau:

- Sao mày không kêu tao ngay!

Nhìn một lượt, chợt thấy cô nàng áo trắng đang leo lên một chiếc xe lôi, xe chạy thật nhanh, Linh giục:

- Mau lên Đạt!

Anh ta bắt một chiếc xe lôi khác và hối:

- Chạy theo chiếc xe kia!

Đạt xẵng giọng:

- Đi về bến đò qua cồn cho kịp đò cuối, chớ còn đi đâu nữa, thằng khùng!

Bị mắng nhưng Linh không giận, bước lên xe lôi rồi mà mắt vẫn dõi theo bóng áo trắng phía trước, buồn bã như vừa đánh mất một bảo vật gì đó…

Mãi đến khi xuống ghe rồi mà Linh vẫn còn ngoái lại nhìn lên bờ, mặt buồn so...

Đây là lần đầu tiên Linh về một vùng quê nhiều sông nước, vườn cây trĩu quả, nên thích thú vô cùng. Anh chàng đã quên được chuyện lạc mất người đẹp. Mặc dù suốt đêm qua hầu như thức cũng mơ mà trong giấc ngủ cũng mơ thấy nàng.

Đạt rủ:

- Bữa nay cho mày đi vô vườn xoài của nhà tao ở cách đây năm cây số. Tha hồ mà leo cây, hái trái và bơi xuồng, lội sông khoái chưa!

Linh phấn khởi:

- Đã quá mày! Nhưng mà nè Đạt, ở thứ vườn tược xa xôi thế này mà cũng có người đẹp dữ vậy sao?

Đạt trợn tròn đôi mắt:

- Người đẹp nào ở đây? Ở đây làm gì có…

Nhưng chợt nhớ ra, cậu ta phá lên cười:

- Cô nàng chắc là con nhà giàu đâu ở bên chợ, chớ làm gì có ở xứ này! Thôi, đừng tơ tưởng nữa, ông tướng. Ta chuẩn bị đi nào.

Đạt đã xin phép cha mẹ để dẫn bạn đi chơi, nên được mẹ và chị gái chuẩn bị cho khá đầy đủ là thức ăn, cơm nắm…

Bà Tư, mẹ Đạt còn dặn dò:

- Bạn con chưa quen sông nước vùng này, đừng để nó lội sông lớn, nghe không con.

Linh được dịp khoe tài:

- Tuy con ở miền Đông, nhưng biết lội giỏi, dư sức qua sông Cái bác Tư ơi.

Ba Đạt dặn thêm:

- Hồ bơi ở Sài Gòn khác, sông nước này khác. Tốt nhất là chỉ nên ở rạch nhỏ. Nhớ chiều về sớm.

Khu vườn xoài của nhà Đạt tuy xa, nhưng khá rộng và nhiều trái. Ngoài xoài, còn có nhiều thứ cây ăn quả khác như mận, ổi, cam, quýt, dừa. Thứ nào Linh cũng mê.

Vừa hái những trái mận căng da Linh vẫn không quên người đẹp:

- Thứ này mà có cô nàng tao sẽ tặng một rổ luôn, nàng mê phải biết.

Đạt chỉ lắc đầu cười. Anh ném cho Linh hai quả dừa mới hái cùng với con dao to:

- Đừng mơ mộng viển vông nữa, hãy thử chặt mấy trái dừa uống cho đã khát đi cha nội.

Linh chưa chịu chặt dừa mà cố leo lên trên ngọn cây mận. Từ chỗ đó đưa mắt về phía xa, chợt anh nhìn thấy mấy nóc nhà ngói, Linh reo lên:

- Ở đây cũng có những nhà lớn đó sao, Đạt?

Đạt không nhìn theo Linh, nhưng vẫn đáp:

- Đó là nhà xưa còn lại, cũng giống như nhà cha mẹ mình. Ở đây hồi trước còn giàu hơn bên xóm mình nữa…

- Vậy có nghĩa là... bây giờ bên này nghèo hơn?

Đạt nói cho qua:

- Tớ không rõ lắm vì ít qua đây, nhưng nghe nói hồi năm 45 – 46 ấp này bị giặc Pháp tràn vô đốt phá tiêu điều…

Linh là người cực kỳ tò mò, cứ muốn biết mọi chuyện, nhưng thấy Đạt có vẻ không rành nên thôi...

Họ ở chơi đến xế chiều thì chính Linh lên tiếng đề nghị:

- Hay ta về sớm một chút.

Họ về tới nhà thì trời còn sáng. Trong lúc Đạt đi tắm, thay quần áo thì Linh chẳng biết lẻn đi đâu, mất dạng. Cả nhà Đạt quýnh lên về chuyện biến mất của Linh. Họ trách Đạt sao không trông chừng bạn, làm cho Đạt phát bực lên:

- Nó lớn rồi có phải con nít đâu mà lúc nào cũng trông với coi!

Mãi đến tối mịt Linh mới mò về. Vừa bước vô nhà, trông thấy Đạt, anh ta đã reo lên như một đứa trẻ:

- Trời ơi, không thể tưởng tượng được mày ơi! Cô nàng! Mày nhớ cô nàng không?

Đạt đang bực nên quát to:

- Mày có biết là từ chiều đến giờ cả nhà này không ai ăn uống gì được vì sự biến mất của mày không! Mày đi đâu thì cũng phải nói chớ.

Linh không hề giận vì bị la và cũng chẳng để ý tới sự tò mò của cả nhà đang dồn vào mình. Anh chàng kéo ngay Đạt vào nhà trong, sự phấn khích vẫn còn:

- Mày không thể tưởng tượng nổi đâu, hồi chiều biết có nói mày cũng không cho, nên tao đã lén đi một mình. Tao trở lại mấy chỗ ngôi nhà ngói xưa nhìn thấy lúc trưa ở vườn xoài...

Đạt chặn ngang:

- Chi vậy?

Linh nheo một mắt:

- Không uổng công chút nào hết. Tao tới tận ngôi nhà ngói lớn nhất vì linh tính như mách bảo với tao điều gì đó. Mà quả không sai. Mày biết tao nhìn thấy gì trong ngôi nhà đó không?

Đạt bực, gắt lên:

- Thấy ma!

Linh cười thích thú:

- Ma nữ mới đã chứ!

Rồi anh chàng hạ thấp giọng như sợ người nhà của Đạt nghe:

- Không thể ngờ được mày ạ, tao gặp nàng! Mày nhớ người ngồi trên xe đó hồi trưa không? Đúng là trời thương tao rồi!

Đạt cũng phải ngạc nhiên:

- Cô ta ở đâu bên xóm nhà hoang đó?

Linh nhún vai:

- Ai mà biết. Chỉ có điều đây là sự thật. Tao đi dài dài theo xóm, bởi tò mò muốn biết thôn xóm xứ mày ra sao, thì bất ngờ tao tới ngôi nhà ngói xưa đó. Nhìn vô cả một vườn cây trúc đào đang nở hoa đỏ cả một sân. Tao đang thích thú ngắm nhìn thì chợt tao không còn tin vào mắt mình nữa, nàng đang xuất hiện ngay trong vườn trúc đào ấy, như một nàng tiên! Nàng mặc một bộ đồ lụa trắng, mái tóc để xõa dài xuống tận lưng, trông lạ hơn khi ở trên xe, nhưng tao vẫn nhận ra, bởi làm sao tao quên được gương mặt khả ái đó…

Đạt vẫn không tin:

- Nghe mày kể chuyện khác nào liêu trai. Thôi đi ông tướng, đã lỡ đi chơi suýt lạc đường thì thú thiệt đi để ngày mai tao còn hướng dẫn cho.

Vẫn không bực vì bị nghi ngờ nói phét. Linh đi tắm mà mồm luôn nghêu ngao hát. Anh ta vui đến tột cùng, quên cả bữa cơm chiều.

Lần này thì chuyện Linh mất tích không còn là nỗi lo của gia đình Đạt nữa, mà là cả xóm. Một vài người lắm chuyện đã đoán già đoán non:

- Ở ngoài sông Cái, chỗ ngã ba Vàm năm nào cũng có người chết trôi. Đặc biệt là các chàng trai, cô gái còn đồng trinh. Người ta đồn ở khúc sông đó có thủy thần, hằng năm về đòi mạng.

Chỉ có ba của Đạt thì ra vẻ trầm ngâm. Ông gọi riêng Đạt ra ngoài hỏi:

- Mày nói cho ba nghe coi, liệu thằng Linh có quen biết đứa con gái nào ở gần đây không?

Điều này chính Đạt đã nghĩ tới từ lúc trưa khi không thấy Linh về ăn cơm trưa, nhưng còn bán tính bán nghi...

Anh hỏi chị gái mình:

- Lâu nay chị có qua xóm nhà hoang không? Bên đó vẫn hoang tàn như xưa hay có thay đổi gì không?

Chị Mai rất rành chuyện xóm làng, chị quả quyết:

- Đâu có gì thay đổi. Kể từ khi xóm ấy bị giặc Pháp dội bom, đổ quân đốt nhà, hãm hiếp người thì hầu như cả xóm đều tản cư đi các nơi khác sống. Các ngôi nhà ngói vẫn bỏ hoang tàn.

Đạt nhớ lại những lời mô tả của Linh, nào là ngôi nhà với vườn hoa trúc đào, nào là cô gái áo trắng v.v... Đạt nghĩ đó chẳng qua là lời ba hoa của một anh chàng dại gái, đầu óc lãng mạn. Nhưng dẫu sao vẫn phải nghĩ đến chỗ những ngôi nhà hoang.

Đạt bảo:

- Để con qua bên xóm nhà hoang xem sao.

Chị Mai cũng đồng tình:

- Để chị đi với em. Chị rành bên đó.

Trên đường đi Đạt chợt hỏi:

- Chị nhớ ở bên đó có cô gái nào đi học Sài Gòn không?

Mai quả quyết:

- Làm gì có. Xóm đó giờ chỉ còn một số người nơi khác tới ở để đi làm mướn. Chỉ có...

Đạt tò mò:

- Còn có ai nữa?

Mai cười:

- Chỉ có hồi bốn, năm năm trước. Hồi đó có con ông Hương Cả hình như là học ở trường áo Tím Sài Gòn. Cô Giáng Hương, bạn của chị.

- Cô ấy còn ở đây?

Mai chép miệng:

- Cô ấy đã chết trong trận càn của giặc năm 1947. Chết do bị giặc cưỡng hiếp dã man!

Rồi Mai kể rành rọt hơn:

- Năm ấy cũng vào những ngày hè như vầy. Giáng Hương về nhà nghỉ hè thì bị nạn. Năm đó cô ấy chỉ mới mười tám tuổi.

Chị em Đạt tới xóm nhà hoang thì trời xế chiều. Khi đi gần tới ngôi nhà ngói xưa thì Mai chỉ và nói:

- Đây là nhà của ông Hương Cả, cha của Giáng Hương, hồi đó chị thường sang chơi.

Ngôi nhà nhìn từ xa đã thấy sự hoang tàn, bởi mái ngói và tường nhà rêu phong, sân rộng phía trước cỏ mọc đầy. Chợt Đạt kêu lên:

- Cái gì vậy chị Mai?

Trong ngôi nhà hoang có nhiều người tụ tập khác thường. Mai cũng ngạc nhiên:

- Chuyện gì đây?

Chị em họ chen được vào trong thì cũng vừa lúc người ta khiêng ra bằng võng một người gần như là một xác chết. Đạt vừa nhác thấy đã thét lên:

- Linh!

Thì ra nạn nhân là Linh.

Một người tham gia cấp cứu đã kể lại vắn tắt:

- Suốt đêm hôm qua tôi đi soi ếch ở sau nhà, lâu lâu lại nghe có tiếng cười rồi lại khóc ở trong nhà này. Ban đầu tôi cứ tưởng là như mọi khi người ta vẫn gọi đây là ngôi nhà ma, nên tôi không dám vào. Tuy nhiên khi gần sáng khi sắp sửa xách giỏ ếch về thì lại nghe ai đó kêu lên kinh hoàng lắm! Tôi chạy về nhà kể lại chuyện thì con vợ tôi một hai ngăn không cho tôi trở lại đây, nó nói đó là hồn ma. Tôi thì không tin, nhưng…

Anh ta ngừng lại thở hổn hển rồi tiếp:

- Cho đến chiều nay khi xách cần câu đi nhấp cá, khi ngang qua sau nhà tôi lại nghe nhiều tiếng rên gấp lắm. Lúc ấy tôi không còn bình tĩnh được nữa nên gọi thêm mấy anh em nữa, xông vào nhà và gặp người này đang nằm hấp hối dưới nền đất ẩm. Anh ta nhìn mình mẩy không có thương tích gì nhưng xem ra bị mất sức giữ lắm, da mặt tái nhợt, tay chân nhấc không lên.

Đạt nghe xong, thất thần:

- Linh ơi, sao vậy Linh!

Linh được đưa ra bệnh viện tỉnh, cứu được mạng sống, nhưng anh ta vẫn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mồm miệng cứ lầu bầu mấy tiếng "Giáng Hương… Giáng Hương...”

Cuối cùng Linh được chuyển về Bệnh viện Tâm thần Sài Gòn. Ở đây người ta kết luận:

- Anh chàng này vừa bị một cú sốc kinh hoàng lắm mà không chết đã là may. Anh ta đã qua cơn nguy hiểm tính mạng, nhưng chứng hoang tưởng sẽ còn kéo dài. Anh ta chỉ duy nhất nghĩ về một cô gái tên Giáng Hương, cứ gọi tên cô ấy và đôi lúc còn hỏi: "Vườn trúc đào đâu rồi?...”